Edit + Beta: Snail 
Mạch Đương vừa tới cổng trường điện thoại của Mạch Nha liền gọi tới, nói muốn qua đón cậu về ăn cơm, Mạch Đương nói câu còn có việc liền cúp điện thoại. Cậu cầm điện thoại đứng ở cửa trường học một hồi, ánh chiều tà chiết xạ trên mặt cậu, có chút chói mắt. 
Nâng tay ngăn tia sáng kia, năm ngón tay mở ra, tầm mắt Mạch Đương dừng trên tay mình, ngón tay xem như thon dài, ngón út lại có chút gấp khúc mất tự nhiên. 
Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của lão thái thái, cậu cười một tiếng, trong đầu hiện lên câu nói trước kia lão thái thái từng nói: “Tư thế cầm bút của em… rất giống mẹ em.” 
Ưu tư nơi đáy mắt Mạch Đương vô cùng nhợt nhạt, nhìn không được gì. Nụ cười trên khóe miệng nhẹ dần từng chút một, tay mở ra chậm rãi khép lại nắm thành quyền, thu về bên hông. 
Rất giống sao? Đó là đương nhiên, mình cầm bút viết chữ đều là bà ấy dạy. 
Đưa tay cắm vào trong túi, Mạch Đương băng qua đường tùy tiện lên một xe buýt đang dừng đỗ. 
Sau khi lên xe tìm chỗ ngồi xuống, cậu liếc di động mới phát hiện lúc này đã qua sáu giờ, vừa lúc là giờ cơm tối. Dĩ vãng với cậu mà nói đại khái ngoại trừ gõ chữ chính là ăn cơm và ngủ tương đối quan trọng, khó có được hôm nay lại không có bao nhiêu hứng thú. 
Mạch Đương ngẩng đầu nhìn bảng lộ tuyến trên xe buýt, mới phát hiện mình lên xe Lộ 101, Lộ 101 là xe ngắm cảnh trong thành phố, một khối tiền có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-nhay-quang-truong/1353784/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.