Chương trước
Chương sau
Hứa Cung Diễn nhìn cánh hoa vương vãi dưới đất, môi giật giật: "Ba nói mẹ thích nhất hoa sơn trà..."
Nên mấy chục năm qua, anh cũng rất thích hoa sơn trà.
Nhưng tại sao?
"Loại hoa bẩn thỉu như thế, chỉ có ba mày mới thích thôi." Miya Diệc thống hận nói, thấy dáng vẻ của Hứa Cung Diễn giống như không hề biết chuyện gì, trong lòng bà càng hận hơn.
Miya Diệc lạnh lùng hỏi: "Ba mày nói với mày về tao như thế nào?"
Sự lạnh lùng, tàn nhẫn của bà khiến trái tim Hứa Cung Diễn đau nhói, anh siết chặt nắm đấm, thấp giọng nói: "Ba nói mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà ba từng gặp, ba rất yêu mẹ, hận không thể dâng cả thế giới cho mẹ."
"Ha ha, người đàn ông xấu xa như ông ta mà cũng có thể không biết xấu hổ nói ra những lời lẽ như vậy sao?" Miya Diệc cười thê thảm, bà ghé sát vào mặt Hứa Cung Diễn, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm anh.
"Những lời ba mày nói đều là nói láo, là ông ta trong buổi tiệc nhìn trúng tao, cưỡng ép bắt tao về. Tao đã nói với ông ta tao có chồng, có con rồi, nhưng ông ta vẫn vờ như không biết gì, giam tao ở bên cạnh."
Miya Diệc run cầm cập, nhắm mắt lại nói: "Hết lần này đến lần khác tao cầu xin ông ta thả tao ra, thì thế nào cũng được, tao sẽ không báo cảnh sát, nhưng ông ta không chịu."
"Ông ta bắt chồng, con tao, uy hiếp tao, bắt tao kết hôn với ông ta, bằng không sẽ giết họ. Tao tưởng chỉ cần nghe lời ông ta, ông ta chơi chán sẽ buông tay, nào ngờ..."
Bà hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Cung Diễn, thống hận nói: "Vậy mà tao lại mang thai, tao để ý cẩn thận như vậy, không ngờ vẫn mang thai đứa con trời đánh là mày. Mày biết tao muốn giết chết mày đến mức nào không. Tôi hận đến mức muốn rút sạch máu trong cơ thể mình. Vừa nghĩ tới mang thai đứa con của gã đàn ông đó là tao đã cảm thấy buồn nôn rồi, thà chết đi cho xong."
Bà hận, hận không thể cùng đứa bé này đồng quy vu tận.
Người kia đã đoán được hành động của bà, sau khi biết bà mang thai, vô cùng mừng rỡ, cử mười người giúp việc ở bên cạnh trông nom 24/24. Bà muốn tự sát cũng không cách nào làm được.
Từng chữ từng chữ bà nói như đâm trăm nghìn lỗ vào trái tim Hứa Cung Diễn, thân hình cao lớn như lung lay sắp đổ.
Hứa Cung Diễn lui về sau hai bước, vẻ mừng rỡ chờ mong được nhìn thấy mẹ trước đó không còn sót lại chút gì. Anh thậm chí hận giá như chưa từng tới nơi này gặp bà.
Hầu kết Hứa Cung Diễn trượt lên xuống, anh giật giật môi nói: "Những lá thư mẹ viết cho con..."
Những lá thư đó chính là động lực để anh vượt qua trong cuộc sống.
Miya Diệc cười lạnh, tàn nhẫn vô tình: "Lúc mày chưa sinh ra, tao đã hận không thể giết chết mày. Mày ra đời rồi, nhìn thấy đôi mắt của mày, tao càng muốn bóp chết mày, thì sao có chuyện tao viết thư cho mày được?"
"Từ nhỏ ba mày đã dệt cho mày giấc mộng đẹp nhỉ? Tao nói cho mày biết, tao có chồng, có con, tao yêu họ. Dù mày cũng chui ra từ bụng tao, nhưng cũng chỉ là đứa con trời đánh mà thôi."
Hứa Cung Diễn cảm thấy trong lòng "Ầm" một tiếng, như có thứ gì đó sụp đổ.
Từ khi sinh ra, anh đã hiển hách, muốn gì có đó, là một trong những đứa trẻ dẫn đầu, nhưng tất cả những điều này chỉ là giấc mộng đẹp mà ba dệt lên cho anh mà thôi, còn anh lại tưởng giấc mộng ấy là sự thật.
Thật ra anh còn không bằng tên ăn mày bên đường.
Hứa Cung Diễn bỗng bật cười, vẻ mặt cô đơn, bi thương: "Thì ra đây đều là mơ... Tôi chẳng là cái thá gì cả."
Miya Diệc oán hận nói: "Nếu không phải do ba mày, thì tao đâu phải xa chồng con. Nếu không phải do ông ta, tao cũng sẽ không bị người ta hãm hại mà bị tai nạn xe biến thành dáng vẻ giống quỷ như bây giờ."
Bà vô tội, bà chỉ muốn chăm sóc chồng con, sống cuộc sống yên bình, vậy mà một người đàn ông lại cưỡng ép bà. Khi dung mạo bị hủy trong trận hỏa hoạn được chữa khỏi, bà lại rơi vào ma trảo của một người đàn ông khác, ông ta cho người chỉnh hình khuôn mặt của bà, biến bà thành người mất trí, để bà kết hôn với ông ta, sống với ông ta, sinh con cho ông ta.
Nếu không phải bà biết được từ bác sĩ kia rằng trong đầu mình có tụ máu dẫn đến dây thần kinh bị chèn làm mất trí nhớ tạm thời thì bà đã quên mất chồng con mà ngây ngốc như vậy sống đến cuối đời.
Nhớ tới những chuyện kia, Miya Diệc lập tức giận dữ toàn thân run rẩy, càng nhìn Hứa Cung Diễn trước mắt càng thống hận.
Hận sao anh không chết đi.
Miya Diệc liếc nhìn con dao nhỏ bằng bạc trên bàn ăn, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào làm phản quang lên, sắc bén lạnh lùng.
Trong đầu bà chứa toàn là thù hận, không do dự vơ lấy con dao nhỏ, đâm mạnh về phía tim Hứa Cung Diễn. Hứa Cung Diễn không động đậy, cũng không giằng co.
Dao bò bít tết nhìn có vẻ không sắc nhưng mũi dao lại nhọn, ngược lại sắc bén vô cùng.
Dao nhỏ đâm rách áo sơ mi trắng trên người Hứa Cung Diễn, đâm vào da thịt của anh, anh đau đớn kêu lên, máu tươi ấm áp bắn tung tóe trên mặt Miya Diệc.
Tay Miya Diệc không hề run, sắc mặt vô tình lạnh lùng, rút con dao ra rồi lại đâm mạnh xuống.
Một dao lại một dao.
Khách trong nhà hàng thấy thế, hoảng hốt la lên, tản ra bốn phía. Mấy nhân viên phục vụ thấy dáng vẻ điên cuồng của Miya Diệc, do dự đứng đó không dám tiến lên.
Nỗi đau đớn tận đáy lòng khiến Hứa Cung Diễn dần dần không cảm giác được nỗi đau do dao đâm, anh chỉ thấy máu me đầy mặt Miya Diệc, thấy dáng vẻ nhìn mình đầy chán ghét của bà.
Có lẽ nỗi hận trong lòng đã được phát tiết hết ra ngoài, rốt cuộc Miya Diệc cũng dừng tay.
Bà ném con dao nhỏ xuống đất, nhìn chằm chằm Hứa Cung Diễn máu me khắp người, sắc mặt trắng bệch, gằn từng chữ: "Mày là thằng trời đánh, không xứng có được tình yêu của cha mẹ, tao cũng sẽ không thừa nhận mày chui ra từ trong bụng tao, thậm chí tao còn hận không thể khiến mày chết ngay bây giờ."
Nói xong, bà xoay người rời đi.
Dường như Hứa Cung Diễn là một đống rác bốc mùi hôi thối, bà vừa nhìn sẽ cảm thấy buồn nôn.
"Bà ấy không thích hoa sơn trà... bà ấy chưa từng viết thư..." Hứa Cung Diễn tay chống xuống bàn, cơ thể lung lay sắp đổ, ánh mắt rã rời, tối tăm, ảm đạm.
Lòng tin sụp đổ.
"Bà ấy hận ba, cũng hận mình... bà ấy cảm thấy mình là một thằng trời đánh..." Anh lẩm bẩm, giọng dần dần nhỏ lại: "Bà ấy có chồng, con của mình..."
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên trên người, nhưng anh lại cảm thấy toàn thân rét run, như sắp bị đông cứng.
Trái tim cũng thế.
Dường như bị đông cứng không đập nữa.
Cánh tay Hứa Cung Diễn rung lên, liên tục ho khan, yết hầu ngòn ngọt, phun một ngụm máu lên mặt bàn, đầu ong ong chấn động, rất khó chịu.
Cánh tay anh không chống xuống bàn nữa, nghiêng người ngã về phía sau xuống gạch men sứ màu xám kiểu dáng Châu Âu, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, trước mắt phủ một mảng sương mù mông lung.
Thì ra tất cả đều là giấc mộng.
*
Từ sau khi nhận cuộc điện thoại của Chiến Thương, nghe nói Hứa Cung Diễn mất tích, Dương Yến cứ canh cánh trong lòng.
Trước đó khi chia tay ở Hàng Khê, cô đã cảm thấy Hứa Cung Diễn có gì đó là lạ. Sau đó ở trên du thuyền, từng lời nói, hành động của anh đều rất kỳ lạ.
Nằm trên giường, cô lăn qua lăn lại mà không ngủ được.
Dương Yến suy nghĩ, cảm thấy rất lo lắng, cô cầm điện thoại gọi vào số của Hứa Cung Diễn, cô đoán có thể anh sẽ không nhận điện thoại, nhưng không ngờ số máy lại thuê bao.
Anh đã xóa số sao?
Dương Yến do dự một chút, định gọi điện thoại cho Chiến Thương, nhưng chưa tìm thấy số thì đã có một cuộc gọi đến.
Là Phương Tinh Nghị.
Dương Yến nghe máy, rầu rĩ nói: "Lão tặc, ban ngày phái trợ lý Tư tới giám sát em còn chưa đủ sao, ban đêm còn muốn gọi điện thoại đến giám sát tiếp?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.