Dương Yến đá nhẹ nó văng ra: "Tự mình đi chơi đi."
Tiểu Đức Mục lại tiếp tục đụng cô.
"Ai nha, ngươi chơi một mình đi, chờ ta nấu xong bữa sáng sẽ chơi cùng ngươi.”
"Ngươi đừng ép lên đùi ta, thật mập."
Dương Yến đuổi đến mấy lần, đuổi thế nào cũng không đi, lúc lấy đồ vật, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thân thể mũm mĩm của nó.
Cô thở dài: "Đi theo Phương Tổng quả nhiên ăn ngon, ngươi nhìn ngươi đi, so nhà mèo nhà ta còn lớn nhanh hơn.”
Tiểu Đức Mục giật giật cái mũi, bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng bếp.
Dương Yến nghĩ nó đói bụng nên đi tìm thức ăn, lại không để ý tới, tiếp tục nấp ăn, vì đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy Phương Tinh Nghị từ tầng hai đi xuống, Tiểu Đức Mục là chạy đến tìm anh.
Phương Tinh Nghị đối với con chó cưng này vẫn ghét bỏ như cũ, nhưng nuôi lâu như vậy cũng biết thói quen cắn dép lê của Tiểu Đức Mục, khuôn mặt lạnh lùng muốn đi pha cà phê, nhưng cảm thấy trong phòng nhiều thêm một chút đồ vật.
Trước cửa có thêm một đôi giày da nhỏ của phụ nữ, trong phòng bếp cũng có người.
Anh khẽ nhíu mày đi về phía phòng bếp, kéo cửa phòng bếp ra thì nhìn thấy Dương Yến đang bận rộn nấu nước, chiếc lồng hấp bằng tre bên cạnh đang bốc hơi nghi ngút, hương thơm tràn ngập bốn phía.
Người phụ nữ bận rộn cũng hương thơm lừng tỏa ra trong phòng bếp khiến cho căn biệt thự như có thêm sức sống.
Thân thể Phương Tinh Nghị nhẹ nhàng dựa ở cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-nha-toi/1500503/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.