"Cha, con kém cỏi như vậy sao?” Lục Văn Thù rất không hài lòng: “Con đã nói con nhất định đối tốt với Thanh Dung, có phải cha không thích Thanh Dung hay không?” 
"Đúng vậy, gia đình cô ấy không cân xứng.” Cha Lục nói: "Nhà cô ta cũng không có thành lập công ty, có thế giúp con cái gì? Tuổi con vẫn còn nhỏ, còn chưa đủ chín chắn để lo cho mọi việc chu đáo.” 
"Cha mẹ của cô ấy đều là giáo sư, gia đình sao lại không tốt?” Lục Văn Thù không chịu được cách nói này của cha: “Cha đừng nghiêm trọng như vậy, không phải ai cũng chạy theo đồng tiền.” 
"Hơn nữa chính con cũng tự đứng tên mấy công ty, kiếm được không ít tiền, nếu cha lo lắng như vậy, ngày mai con sẽ đem cổ phần Lục thị trả lại cho cha.” 
"Lục Văn Thù, sao dám nói chuyện với cha như vậy?” Cha Lục vừa tức vừa giận, vừa giơ tay lên cho Lục Văn Thù một cái tát: “Con lặp lại một lần nữa!” 
"Ông xã!" 
Mẹ Lục bị dọa đến sắc mặt thay đổi, bà ôm chặt cánh tay cha Lục, tránh ông lại đánh lần nữa: “Ý Văn Thù không phải như vậy, anh ngồi xuống đã.” 
Cha Lục mắng: "Nó vị một người phụ nữa mà chống lại anh, còn không phải muốn làm phản thì là cái gì?” 
"Nó nghĩ rằng bây giờ nó có tiền, có khả năng rồi liền không nhìn lại xem cha nó mỗi năm chi mấy trăm triệu cho nó cung cấp việc ăn mặc, học cũng học ở trường tốt nhất, nếu không nó có được như ngày hôm nay sao?” 
Một cái tát này của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-nha-toi/1500465/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.