Thấy Cao Mỹ Hy đi về phía phòng họp, Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn đi theo, nhưng lại không đi vào, thông qua khe cửa phòng họp, anh nhìn thấy Dương Yến đang đứng trước bàn, một tay chỉ vào màn chiếu sau lưng nói gì đó.
Anh lẳng lặng nhìn chăm chú bóng người gầy gò kia.
Cô gái đó hôm nay mặc một chiếc váy liền bằng len màu nâu sẫm, tóc buộc lên gọn gàng, ngũ quan tinh xảo, có cảm giác đẹp lạnh lùng bức người, mọi cử động rất mạnh mẽ, phong thái vô cùng tinh anh.
Mấy tháng trước còn điềm tĩnh dịu dàng ngoan ngoãn, bây giờ trên người cô gái này mang đầy vẻ tự tin và kiêu ngạo.
Đây là người anh bồi dưỡng được.
Nhìn Dương Yến oai phong trước mọi người, trong lòng Phương Tinh Nghị có cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời, đáy mắt hiển hiện ý cười nhàn nhạt, nhìn một hồi, anh lại đẩy xe lăn lặng lẽ rời đi.
Cuộc họp này rất lâu, kéo dài đến hơn bảy giờ tối, nhóm quản lý cấp cao mới đi ra khỏi phòng họp, vẻ mặt ai cũng mệt mỏi.
"Trời ạ, vậy mà họp cả một ngày? Mệt chết mất!"
"Tôi cũng thế."
"Các anh không phát hiện ra sao, Tổng giám đốc Dương mới lên này so với Tổng giám đốc Phương còn đáng sợ hơn, dường như không có khái niệm thời gian."
Đám người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, không nghĩ tới "Tổng giám đốc Phương" trong miệng bọn họ lại đang ở ngay phòng khách, mọi người bị giật mình kêu lên.
Sao Tổng giám đốc Phương lại ở đây?
Chẳng lẽ, Tổng giám đốc Phương và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-nha-toi/1500385/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.