Chương trước
Chương sau
Mười mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Nam Thành.
Dương Yến đẩy hành lí cùng Phương Tinh Nghị ra ngoài, vừa đến cửa, có một người bước tới.
"Phương Tổng, cô Dương.", một người phụ nữ khoảng 24,25 tuổi bước tới, mặc một bộ vest xám, cột tóc gọn gàng, cho người ta thấy một khí chất rất sắc sảo.
Cô ta nói với Phương Tinh Nghị: "Phương Tổng, tôi là người của bộ phận thư kí Cao Mỹ Hi, vì trợ lý Tư không có ở đây nên tôi sẽ là người phụ trách về lịch trình của anh.", nói xong, cô ta còn kéo vali hành lí trong tay Phương Tinh Nghị.
Anh ta gật đầu sau đó lên chiếc xe Bentley ở bên đường.
"Phương Tổng, vậy tôi cũng đi đây.", sau khi xuống máy bay, cô thấy anh ta phải nhận nhiều cuộc điện thoại, chắc anh ta đang rất bận, có lẽ lúc nữa cũng sẽ trực tiếp về công ty.
"Không cần gấp vậy đâu, để tôi bảo thư kí đưa cô về.", Phương Tinh Nghị nói, cửa xe vẫn đang mở: "Sân bay cách thành phố xa như vậy, cô đi một mình, tôi không yên tâm."
"...."
Cái cô thư kí Cao Mỹ Hi đó rất nhanh trí đã để hành lí của Dương Yến ở sau xe, cô cũng không ngại từ chối, chỉ đành nói cảm ơn rồi chui vào trong xe.
Xe rời khỏi sân bay, lên đường cao tốc.
Cao Mỹ Hi báo cáo tình hình trong công ty với Phương Tinh Nghị, nói năng không nhanh không chậm.
"Thư kí Lý trước đây đã theo lời dặn của phó tổng Tôn, hẹn Triệu tiên sinh của Nam Sơn ăn cơm, đã lấy được gói thầu Ngọc Khê, sau đó phó tổng Tôn bán lại cho Nhã Hạc, làm trung gian kiếm lời bỏ túi riêng. Thậm chí anh ta còn phái một tinh anh trong Phòng doanh nghiệp nước ngoài đến công ty Hoài Bắc, đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận kinh doanh."
Dương Yến nghe xong mắt bỗng giật giật, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta cứ chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng, vẻ mặt không chút phản ứng, không rõ là có đang nghe hay không.
Từ lần nói chuyện với trưởng phòng ở sân gôn, cô mới biết Khương Tịnh là người của phó tổng Tôn, chỉ không ngờ anh ta lại sắp xếp nhiều người trong Phương Thị như vậy.
Dương Yến trong lòng nghĩ, chỉ là một phó tổng, trong tay không có cổ phần của Phương Thị mà đã ngang ngược như vậy, những người có quyền hành cao hơn chẳng phải là không có gì không dám làm sao?
Trước đây, tình hình trong công ty đã có gì đó không bình thường, nghe nói ở một số bộ phận có người còn bị điều đến chi nhánh công ty ở các tỉnh khác, cộng thêm lời của trưởng phòng La, cô phần nào có thể đoán ra mục đích về nước lần này của Phương Tinh Nghị.
Sợ là Phương Thị sẽ có biến động lớn.
"Cô Dương, đến nơi rồi."
Dương Yến vẫn còn đang thất thần, hai bên tai bỗng dưng nghe thấy giọng nói trầm trầm của đàn ông.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra đã đến nhà cô rồi, Cao Mỹ Hi đã xuống xe giúp cô lấy hành lí.
"Ồ..ồ..", Dương Yến nhanh chóng mở cửa xe, lúc xuống xe cô quay đầu lại nhìn Phương Tinh Nghị, Phương Tinh Nghị đúng lúc cũng đang nhìn cô.
Hai người mắt đối mắt, anh ta hỏi: "Cô Dương, có chuyện gì không?"
"Phương Tổng, không giấu gì anh, nhà tôi điều kiện không tốt, mẹ và em gái đều phải dựa cả vào tôi.", Dương Yến ấp a ấp úng hỏi: "Anh từng nói, sau khi về nước chúng ta sẽ không ai nợ ai, bây giờ…. xong xuôi rồi đúng không?"
"Lúc ở Thổ Nhĩ Kỳ, tôi luôn tận tâm tận lực giúp anh, chuyện ngoài ý muốn ở thôn trang là không thể tránh khỏi, anh cũng đã nói rồi, chúng ta còn giữ được sáu gốc cây cũng coi như công sức không đổ công đổ bể."
Cô sợ Phương Tinh Nghị sẽ nói gì liền lôi chuyện trước kia ra. Hơn nữa, cô cũng không khoác lác gì, những gì có thể giúp cô đều đã cố hết sức làm rồi."
Phương Tinh Nghị chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt lần này anh ta nhìn cô không sắc lạnh, xa cách như mấy lần trước mà rất ôn hòa, hai bên tai Dương Yến đỏ ửng, nhưng cũng có chút cảnh giác, luôn thấy tâm trạng bất an.
Cô lắp bắp nói: "Phương… Phương Tổng, anh nói gì đi…"
Đừng có nhìn tôi như vậy được không?
"Đương nhiên rồi, tôi nói thì sẽ giữ lời. Cô Dương, giữa chúng ta không ai nợ ai, ba điều kiện mà tôi đã hứa với cô chắc chắn sẽ thực hiện."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi.", không còn phải nợ người khác nữa, trong lòng cô thấy rất thoải mái.
Chào tạm biệt xong, cô đẩy hành lý vào trong khu nhà trọ nhưng hoàn toàn không biết rằng, ở trong xe đang có ánh mắt chằm chằm dõi theo cô.
Sau khi Cao Mỹ Hi lên xe, anh mới thu ánh mắt lại.
Trên chiếc máy tính bảng 10 inch có một email từ trợ lý Tư gửi tới và những tin tức về tình hình kinh tế của nước Y, tất cả mọi thứ đều hướng về một cái tên là Hứa Cung Diễn.
Không tìm được nhiều thông tin liên quan đến Hứa Cung Diễn, anh đã đoán được con người này không đơn giản, nhưng lạ là tại sao hắn ta cứ theo đuổi mãi không buông người được gọi là bạn gái cũ- Dương Yến, ở ngoài đâu thiếu các cô gái xinh đẹp.
Sau khi tiếp xúc với cô ta, anh mới phát hiện cô gái này thật thông minh, trên người tỏa ra một luồng hào quang.
Thậm chí anh còn hiểu ra lý do mà Hứa Cung Diễn không chịu buông tay rồi.
Phụ nữ xinh đẹp thì không thiếu gì nhưng phụ nữ thông minh lại rất ít, hơn nữa Dương Yến còn là người không có dã tâm, nếu có thì cô ta sớm đã leo lên rất cao rồi.
"Đúng là một cô gái trong sáng.", Phương Tinh Nghị mắt nhìn vào màn hình, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Sao có thể không liên quan gì đến nhau nữa chứ?
Khó khăn lắm mới gặp được một cô gái thông minh, lanh lẹ như vậy, anh đương nhiên muốn chiếm làm của riêng, hơn nữa màn kịch cao trào đằng sau không thể thiếu cô được.
Dương Yến đang trong thang máy lên tầng, toàn thân bỗng phát lạnh. Sau khi ra khỏi thang máy, lại cảm giác có khí nóng trong người, cô nghĩ rằng là do trong thang máy quá lạnh nên không để ý.
Phòng trọ rất sạch sẽ, chắc là do Lâm Thanh Dung đã quét dọn mỗi ngày.
Nhìn thấy vỏ hộp mì ăn liền trong thùng rác, cô lắc lắc đầu, tắm gội thu xếp xong, cô đến siêu thị mua đồ, mãi đến bốn, năm giờ chiều, cô xách mấy túi đồ lớn về nhà.
"Ôi, cậu về rồi à?"
Lúc đó Dương Yến đang lấy chìa khóa mở cửa, Lâm Thanh Dung ôm một thùng đồ ăn vặt từ thang máy bước ra, có vẻ thùng đó khá nặng, cô ta đi đứng loạng choạng.
Dương Yến tò mò hỏi: "Chưa đến 5h cậu đã tan làm rồi à?"
"Hôm nay không có việc gì nên về sớm chút.", Lâm Thanh Dung nhìn thấy Dương Yến mua đồ về, vô cùng sung sướng: "Cậu không biết nửa tháng nay tớ đã sống ra sao đâu, ngày nào cũng mì gói rồi ăn ở bên ngoài, tớ sắp phát tướng rồi này, cậu mà không về là tớ sắp thành con ma chết khô rồi."
"Tớ đâu có thấy như vậy.", Dương Yến nhìn vào thùng đồ ăn vặt trong tay Lâm Thanh Dung, đùa nói: " Một thùng to như thế này đủ để cậu ăn trong một tuần luôn."
"Trời ơi, ăn vặt cũng không thể no bụng được."
Hai người chí chóe vào trong phòng.
Lúc Dương Yến đang nấu cơm, Lâm Thanh Dung cũng không ngồi chơi, cô giúp bạn rửa rau nhưng miệng vẫn không ngừng: "Tớ vừa về thì lại gặp anh, anh đen đi rồi nhưng vẫn rất đẹp trai."
"Lần này tớ nói chuyện được với anh ấy vài câu nhưng anh có vẻ rất lạnh lùng, không thích để ý đến người khác."
"Lạnh lùng vậy thì cậu đi tìm anh chàng khác đi.", Dương Yến nói rồi lật cánh gà trên bếp: "Đó là người của cô Tưởng, cậu đừng có dính dáng tới."
Cô không muốn liên quan đến cái cô tiểu thư kiêu ngạo đó.
" Nhưng thực sự là rất đẹp trai đó!", Lâm Thanh Dung than ngắn thở dài sau đó quay sang hỏi Dương Yến: "Cậu nghĩ Tưởng Song Kỳ khi nào sẽ thay người mới?"
Dương Yến cười nói: "Cậu không phải biết xem tướng sao, không bói ra được à?"
"Xem tướng chỉ có thể biết vận may của con người những thứ đó thôi.", Lâm Thanh Dung bĩu môi: "Còn những thứ này thì không xem được, nếu không tớ đã sớm phát tài rồi."
Nhìn Lâm Thanh Dung mặt mày ủ rũ như bị cuộc sống vứt bỏ vậy, Dương Yến trêu vui: "Cậu như thế có đáng không? Nếu cậu thực sự muốn yêu, hay là tớ giới thiệu em trai tớ cho cậu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.