Cô nhìn ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cứng ngắc nói: “Hứa…… Cung Diễn?” Anh ta đeo kính áp tròng màu nâu? “Xem ra kỹ thuật ngụy trang của tôi rất tệ, An An vẫn nhận ra tôi.” Sau một cái xoay vòng, Hứa Cung Diễn ghé vào bên tai cười nhẹ: “Đã lâu không khiêu vũ với em rồi.” Khoảnh khắc nhận ra anh ta, không chỉ cơ thể Dương Yến, bước đi của cô cũng cứng đờ, không nghe điều khiển, Hứa Cung Diễn luôn có cách khiến cô loạn bước. Theo tiết tấu của anh ta. Dần dần, tiếng nhạc nhỏ lại, cặp đôi nam nữ ở chung một chỗ nhẹ nhàng di chuyển. Hứa Cung Diễn tháo mặt nạ, để lộ vẻ đẹp tuấn tú, anh dựa sát bên gáy Dương Yến, có thể ngửi thấy mùi hương trong trẻo, làm anh càng muốn cô hơn, Rất muốn ôm cô. Dương Yến bị anh nắm chặt tay, làm thế nào cũng không rút ra được, oán hận hỏi: “Hứa Cung Diễn, anh tới nước H rốt cuộc muốn làm gì!” Cô đã chịu đủ trò mèo vờn chuột này rồi. “An An, Phương Tinh Nghị không phải người tốt.” Hứa Cung Diễn không đáp lại câu hỏi: “Anh ta thấy em có thể lợi dụng.” “Vậy còn anh?” Đương nhiên cô biết Phương Tinh Nghị nhiều lần giúp đỡ cô, nhưng có việc cô phải hỗ trợ, hơn nữa cô cảm thấy Phương Tinh Nghị đáng tin hơn Hứa Cung Diễn nhiều. Hứa Cung Diễn để lại bóng ma cho cô, cả đời này cô cũng không quên được. “Em là An An của tôi, là bảo bối quan trọng nhất của tôi.” Hứa Cung Diễn hôn tóc cô, dịu giọng nói: “Cho dù tôi lừa cả thế giới, cũng không lừa gạt em.” Nhẹ nhàng hôn, Dương Yến lại cứng đơ người. “An An, Phương Tinh Nghị đồng ý cho em ân huệ nhỏ, nhận được lợi rất lớn. Vụ hợp tác đó rất nguy hiểm, em phải đi theo tôi, chỉ có tôi mới không làm em bị thương.” Sao lại là vụ hợp tác ấy! Phương Tinh Nghị bởi vì vụ hợp tác kia, đã đưa cho cô bẫy liên hoàn, không để cho cô không thể không được anh hỗ trợ, bây giờ, Hứa Cung Diễn đến đây tìm cô, cũng là bởi vì vụ hợp tác ấy. “Hứa Cung Diễn, anh cũng chẳng tốt hơn Phương Tinh Nghị là bao đâu.” Dương Yến cười khẩy, đối mặt với anh ta: “Nếu có thể lựa chọn, tôi thà giúp anh ấy còn hơn.” Hứa Cung Diễn mím môi cười mỉm: “An An, đừng ngốc thế, em biết tính tôi mà.” Đương nhiên Dương Yến biết. Bằng không cũng sẽ chẳng gặp ác mộng vì anh ta bị tống vào tù cả đêm, còn trốn về nước sửa lại tên kết hôn, không ngờ anh ta vẫn tìm đến đây. “An An, đừng hợp tác với loại người này, chỉ có hại cho em thôi.” Hứa Cung Diễn vươn tay, thay cô vén hai bên tóc mai, hai người thân mật khăng khít: “Chỉ có tôi mới che chở cho em được.” Dương Yến trề môi dưới: “Che chở thế nào, giết tôi à?” Nghe vậy, trong mắt Hứa Cung Diễn hiện lên vẻ phức tạp, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, ánh mắt anh nhìn Dương Yến vẫn chiều chuộng dịu dàng như xưa. “An An, có một số việc không thể nhìn mặt ngoài được, nó còn phức tạp hơn em nghĩ.” Anh ta cúi đầu, môi lướt qua khuôn mặt Dương Yến, Dương Yến lại cảm thấy rất lạnh, ra sức lắc đầu, nhưng không tránh đượcsự giam cầm của anh ta. Giữa sàn, Phương Tinh Nghị khiêu vũ với Tưởng Song Kỳ. Chỉ có vài người khiêu vũ, ánh mắt Phương Tinh Nghị tùy ý nhìn xung quanh, thấy Dương Yến cùng một người đàn ông khác dính vào nhau, hai người không biết nói cái gì, dáng vẻ thân mật. Mới đầu anh còn tưởng Dương Yến được người đàn ông rất thích, cười bỏ qua, đến khi ngọn đèn lướt qua mặt Lê Cá, anh mới thấy vẻ mặt cô không ổn lắm, Người đàn ông hình như cũng là người quen. Hứa Cung Diễn! Hứa Cung Diễn không hiểu sao tới nước H, còn tiếp xúc với Dương Yến, chắc cũng vì vụ hợp tác kia. Mấy giây ngắn ngủi, Phương Tinh Nghị đã nghĩ rất nhiều, anh ra hiệu tay, gọi phục vụ qua, nói bên tai phục vụ mấy câu. Phục vụ gật đầu, nhanh chóng lẫn vào đám người. Chốc sau, bài nhảy trong sàn đã đổi thành bài rất nhẹ nhàng, mọi người thích ứng nhanh chóng, xoay tròn bạn nhảy, Phương Tinh Nghị nhân cơ hội này, mang Tưởng Song Kỳ vào trong. Trong thoáng chốc đôi nam nữ xoay tròn, bàn tay Phương Tinh Nghị nhẹ nhàng đặt sau lưng Tưởng Song Kỳ nhẹ nhàng đẩy, để cô ấy ngã vào ngực Hứa Cung Diễn, thuận tiện kéo Dương Yến qua. Cả quá trình chỉ có ba giây, đến khi Hứa Cung Diễn phản ứng lại, người ôm đã biến thành Tưởng Song Kỳ, anh ta âm trầm nhìn bên chỗ Phương Tinh Nghị , Tưởng Song Kỳ lại tức. Anh Nghị sao có thể lấy cô đổi lấy Dương Yến chữ, đúng là quá đáng! “Tổng, Tổng Giám đốc Phương?” Dương Yến nhìn Phương Tinh Nghị trước mặt, còn chưa hoàn hồn. Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì? Phương Tinh Nghị ừ một tiếng, không tiếng động mang cô ra ngoài: “Yên tâm, trong một tháng nay tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, dù sao cô cùng là nhân viên của tôi.” “Cảm ơn.” Dương Yến thấp giọng nói cảm ơn. Phương Tinh Nghị còn có việc, sau khi đưa Dương Yến ra ngoài sảnh thì thả tay ra, không nghĩ tới Tưởng Song Kỳ theo sau, dỗi lườm Dương Yến, đẩy mạnh phía sau thắt lưng một phen. Dương Yến không đứng vững, người lao về góc bàn tiệc, mấy chén rượu bên trên ngã ầm ầm xuống dưới, phần lớn sâm banh đổ lên người cô. Phương Tinh Nghị còn chưa đi xa nghe thấy tiếng động, quay lại giúp Dương Yến đứng vững. Lễ phục Dương Yến mặc vốn rất ôm dáng, giờ sau khi bị dính thì càng ôm chặt, không che dược cái gì, ánh mắt Phương Tinh Nghị trầm xuống, nhanh chóng cởi áo khoác phủ lên người cô. “Kỳ Kỳ.” Phương Tinh Nghị liếc mắt thấy Tưởng Song Kỳ trong đám người, vẻ mặt tức giận. Tưởng Song Kỳ rụt cổ, quệt đôi môi đỏ mọng nói: “Tối quá, em không nhìn thấy rõ, đâu phải cố ý đâu. Cùng lắm thì em bồi thường cho cô ta một cái váy.” “Giờ về đi, Trợ lý Tư đang chờ em ở bên ngoài.” Giọng Phương Tinh Nghị lạnh băng: “Ở nhà ba ngày.” “Anh Nghị, em thực sự không cố ý……” “Sáu ngày.” Nói một cách dễ hiểu, số ngày bị cấm cửa tăng gấp đôi. Tưởng Song Kỳ tức phát khóc, nhưng không dám đối mặt phản kháng, lúc đi đụng mạnh vào vai Dương Yến. Đều tại người phụ nữ này! Dương Yến bị cô ta đụng vào bả vai bị đau, Phương Tinh Nghị mở miệng giải thích: “Rất xin lỗi, cô ấy hơi khó chịu. Nếu cô không có ai đi nhờ, đợi khi nào kết thúc tôi đưa cô về nhà.” “Không cần, cháu gọi điện cho em gái cháu rồi.” Dương Yến từ chối ý tốt của anh. Khi Dương Yến mặc áo khoác đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Tưởng Song Kỳ đánh Trợ lý Tư hai cái, sau đó thở phì phì ngồi ghế sau xe. Khóe miệng cô giật giật. Đây không phải là khó chịu, mà sắp phá nhà rồi được chứ? Dương Yến gọi điện thoại cho Quách Nhược Linh. Lần này Quách Nhược Linh nhận rất nhanh: “Xin lỗi chị, em có việc, về trước đây, chị nói với nhân viên phục vụ đi, họ sẽ phái xe chuyên dụng qua đón chị.” “Quách Nhược Linh!” Dương Yến tức giận: “Em mời chị giúp đỡ, còn để chị thế này à?” “Ôi chị ơi, em bận lắm lắm á, chị đừng tức giận, lần sau tự em giải thích với chị sau, chị đừng nói nữa, chị chú ý an toàn nhé!” Nhìn thấy cuộc gọi đã kết thúc, Dương Yến muốn đập di dộng. Đúng là trò đùa hãm hại! Dương Yến định tìm nhân viên phục vụ giúp đỡ, nhưng mấy nhân viên ai cũng bận, không đếm xỉa gì tới cô, một mình cô đứng ở cầu thang, có người lặng lẽ tiến lại gần cô. “Cô Dương, chưa đi à?” Gặp Phương Tinh Nghị đi ra từ bên trong, vốn Hứa Cung Diễn đi về phía Dương Yến chuyển bước, núp sau cây cột. “Tổng Giám đốc Phương.” Dương Yến cũng xấu hổ, dù gì cô cũng mới từ chối Phương Tinh Nghị: “Ừm, em gái cháu về trước rồi, chắc cháu phải đi nhờ xe người khác.” Phương Tinh Nghị cười: “Không phải phiền thế, tôi cho cô đi nhờ, vừa hay tiện đường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]