Phương Tinh Nghị bình tĩnh chậm rãi từ trong đi ra, vuốt lại nếp nhăn trên quần áo rồi nói với Dương Yến: “Cô giả vờ có thai vì muốn ly hôn với Phương Dịch Chung có thể có nhiều tiền ly hôn hơn mà thôi. Tôi giúp cô một lần.” “Không cần, trước đó lúc ăn cơm anh đã giúp tôi rồi.” Dương Yến không muốn nợ ân huệ anh: “Tôi tự có đối sách của mình hơn nữa tôi cũng muốn tự mình giải quyết vụ này, nhìn bọn họ thân bại danh liệt.” Cô nói như vậy Phương Tinh Nghị cũng không lo chuyện bao đồng nữa. Lúc đi ra người đàn ông nói một câu: “Giải quyết chuyện công ty xong, tháng sau đi công tác với tôi một chuyến.” Đi công tác gì chứ? Dương Yến nghĩ thầm, New York bên đó không phải có đã nhóm phiên dịch riêng rồi hay sao?! Muốn đuổi theo hỏi Phương Tinh Nghị có ý gì thì đã không thấy bóng dáng anh đâu, ngược lại lại gặp mẹ chồng ở hành lang. “Cô chạy đi đâu vậy, nửa tiếng đồng hồ không thấy bóng dáng đâu?” Lục Liên đang tính mắng chửi cô nhưng khi liếc qua bụng cô giọng điệu đã thay đổi: “Bây giờ cô đang mang thai, cẩn thận chút.” “Con biết rồi.” Dương Yến gật đầu, trong mắt là nụ cười châm chọc. Cô còn không biết Lục Liên có ý gì sao? Bởi một câu “Được” của Phương Tinh Nghị trước đó, Lục Liên muốn đến lúc Phương Tinh Nghị tham gia tiệc đầy tháng đứa bé có thể cho nó nhiều tiền hơn, tốt nhất là Phương Dịch Chung có thể bấu víu được quan hệ với anh. Ha, tính toán không tồi, có điều cô lại không có thai đoán chừng giấc mộng đẹp của Lục Liên phải tan vỡ rồi. Vốn dĩ hôm nay Dương Yến làm ra chuyện này cũng xong không muốn trở về nhà họ Phương ở nữa, tránh cho Phương Dịch Chung trong cơn tức giận ra tay đánh mình. Nhưng lúc ở nhà vệ sinh sau khi nghe thấy kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ của Tần Mai Nghi xong. Được, vậy thì cô sẽ thuận theo kế hoạch bọn họ mà đi thôi! Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, Dương Yến cũng không nhìn thấy Phương Dịch Chung và Tần Mai Nghi đâu. Bà mẹ chồng cũng vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn sợ Dương Yến hoài nghi nên cùng cô ngồi trên một chiếc xe về nhà. Mười một giờ hơn Phương Dịch Chung mới về nhà, anh ta đi tới đạp cửa phòng ngủ chất vấn Dương Yến có ý gì, dám mang thai dã chủng của tên đàn ông nào. Dương Yến giả vờ trách mắng hắn ở cùng với Tần Mai Nghi trước rồi lại nước mắt đầy mặt nói mình nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện như vậy ở yến tiệc cũng chỉ vì quá yêu anh ta, sợ mất đi anh ta mà thôi. Phương Dịch Chung nhìn Dương Yến rồi xóa sạch mọi phương thức liên lạc với Tần Mai Nghi trước mặt cô, còn bảo đảm về sau không liên hệ nữa. Anh ta còn nói sức khỏe Dương Yến không tốt nên giữ đứa bé này lại, anh ta đồng ý nuôi. Nhưng cô phải xóa đoạn video kia đi sau đó anh ta còn kiểm tra xem USB của cô còn bản sao nào nữa không. Nhìn vẻ mặt này của Phương Dịch Chung, trong lòng Dương Yến hiện lên nỗi xót xa. Cô thật sự yêu Phương Dịch Chung, muốn cùng anh ta nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời. Thế nhưng anh ta lại ngoại tình, tham ô tiền của cô thậm chí còn muốn cùng tiểu tam khiến cô không thể ở lại công ty được nữa. Cô còn phải mềm lòng với anh ta sao? Cô đâu có ngốc! Đoạn video kia có tác dụng lớn như vậy, cô từ lâu đã copy ra một USB khác nữa rồi! ... Sau khi xử lý xong việc trong tay, Dương Yến lại nghĩ tới đứa em gái ngu xuẩn của mình. Ngày đó ở trong toilet, cô còn chưa kịp xem nội dung bản hợp đồng thì Phương Dịch Chung và Tần Mai Nghi đã tới. Mấy hôm nay cũng không gặp Phương Tinh Nghị ở công ty cho nên đến giờ cô vẫn chưa biết nội dung hợp đồng. Nhớ đến câu nói của Phương Tinh Nghị trước khi anh đi, trong lòng Dương Yến rất bất an, cô luôn cảm thấy đã bị em gái ngu xuẩn của mình bán đứng vậy. Quản Nhược Linh có lẽ chột dạ nên không nhận điện thoại. Dương Yến gọi cho bạn cùng phòng cô ta mới biết Nhược Linh đang quay phim ở quảng trường. Đi xe tới thì thấy là quay phim ngoài trời, hiện trường có rất nhiều đường ray và các loại máy móc. Cô giả vờ là nhân viên công tác trà trộn vào, đẩy đám người ra chen vào trong thấy hai người con gái mặc quần áo cổ trang đang đóng phim đều ngang tài ngang sức, người mặc quần áo màu vàng là Quách Nhược Linh. Dương Yến chưa từng đóng phim nhưng cô nhìn ra được thái độ Quách Nhược Linh với nghề đóng phim rất nghiêm túc. Trong lòng lửa giận đã vơi bớt. May mà Quản Nhược Linh học trường nghệ thuật không phải giả mạo nếu không cô sẽ bị tức chết mất. Người con gái trẻ tuổi mặc váy màu xanh nhạt có lẽ đóng vai nữ chính, dáng người cao ráo tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp. Quả thực cô ta như sinh ra vì màn ảnh vậy, điên đảo chúng sinh, diện mạo cũng có chút thanh tú. Dương Yến thấy cô ta rất quen mắt, luôn cảm giác đã gặp cô ta ở đâu đó nhưng nhất thời không nghĩ ra. Cô gái thanh tú diễn vai diễn tính cách cũng thanh nhã, mới nói vài câu với Quản Nhược Linh đã quất roi xà trong tay về phía Quản Nhược Linh. Cây roi có kích thước bằng cánh tay người trưởng thành nhìn dữ tợn đáng sợ. Nếu như đánh vào người chắc chắn sẽ da tróc thịt bong. Thấy bả vai em gái run lên Dương Yến không chút nghĩ ngợi, nhào vào hội trường bảo vệ Quản Nhược Linh. Dây roi rơi trên người Dương Yến, nháy mắt một cơn đau bỏng rát truyền khắp toàn thân. “Chị?” Quản Nhược Linh thất thanh kêu lên, không nghĩ rằng Dương Yến sẽ đến: “Chị, chị có đau không?” “Nói nhảm, bị roi đánh lên người em xem em có đau không!” Dương Yến mắng, một roi kia thật sự quá đau, cô cắn chặt răng vịn vào Quản Nhược Linh đứng lên. Vì sự xuất hiện của cô nên hiện trường có chút loạn. “Này, người qua đường cô từ đâu xuất hiện vậy, không biết chúng tôi đang đóng phim sao?” Cô gái cầm roi nhìn Dương Yến, trên mặt lộ vẻ bất mãn: “Mắt mù à? Đúng là không có phép lịch sự!” “Tôi là chị gái con bé.” Người con gái này có chỗ chống lưng rất lớn, Dương Yến nhíu mày. Người của giới giải trí đều hống hách như vậy sao? Có điều cô vẫn ôn hòa nhã nhặn nói với cô ta: “Tôi chưa từng đóng phim nhưng biết cái gì gọi là thế thân. Cô lấy dây roi to như vậy đánh lên người em gái tôi, cô có biết đau thế nào không?” “Cũng không phải do tôi muốn đánh, là cô ta tự mình yêu cầu.” Cô gái trẻ tuổi hừ một tiếng: “Là cô ta nói đánh thật lên người sẽ có cảm giác hơn, không tin cô hỏi cô ta xem!” Dương Yến lập tức quay người nhìn Quản Nhược Linh, thấy ánh mắt cô ta liền hiểu: “Nuôi cún cũng không ngu ngốc như em.” Quản Nhược Linh hơi rụt vai lại, thấp giọng nói: “Trước kia em không cẩn thận cướp mất vai diễn của cô ta nên bị cô ta ghi hận trong lòng. Em chỉ muốn cho cô ta đánh hai roi để cô ta nguôi giận, tránh về sau không dễ sống.” “Em học trường nghệ thuật tốt như vậy còn sợ không có vai diễn sao?” Ngón tay Dương Yến hung hăng chọc cô ta vài cái: “Sao tôi lại có đứa em gái ngu xuẩn như này cơ chứ! Lại còn là em ruột nữa!” “Quản Nhược Linh, cô còn muốn diễn nữa hay không?” Cô gái trẻ tuổi kia rất không kiên nhẫn: “Đúng là đen đủi.” Cô ta còn ủy khuất nói với đạo diễn: “Đạo diễn, đá cô ta ra khỏi đoàn phim đi, cô ta kéo dài quá nhiều thời gian của mọi người rồi. Tự cô ta muốn tôi đánh thật, kết quả còn để chị gái tới mắng tôi, tôi thật sự rất tủi thân.” Dương Yến chịu thua rồi. Rốt cuộc thì từ nào của cô mắng chửi cô ta vậy? Quản Nhược Linh có chút nóng nảy, nói với Dương Yến: “Chị, vai diễn này em mất 1tỷ 2 mới mua được đó. Chị ra ngoài đợi trước đi, chỉ một roi thôi mà, em có thể chịu được.” “1tỷ 2?” Dương Yến nghiến răng nghiến lợi, cô đã biết Quản Nhược Linh lấy tiền từ chỗ Phương Tinh Nghị làm gì rồi. Lấy 1tỷ 2 ra để mua vai diễn này, đúng là không tưởng mà! Đạo diễn cũng rất không kiên nhẫn cho nhân viên tới đuổi người, Quản Nhược Linh không ngừng xin lỗi mọi người, Dương Yến liếc nhìn cô ta. Ai bảo cô ta là em ruột cô chứ, dù trong lòng có tức hơn nữa cô cũng phải quan tâm. Dương Yến cởi trang phục diễn trên người Quản Nhược Linh xuống mặc vào, sau khi đội xong tóc giả thì đẩy Quản Nhược Linh ra nói với người con gái kia: “Sức khỏe con bé không tốt, tôi thay cô ấy diễn, dù sao phân đoạn này cũng không có lời thoại, chỉ cần đưa lưng về ống kính là được.” Người con gái trẻ tuổi cong môi lên cười: “Được, nhưng em gái cô để tôi đánh thật đó.” Chỗ dựa của cô ta rất lớn, đến đạo diễn cũng phải nhìn cô ta mà làm việc, cô ta chỉ cần liếc mắt một cái đạo diễn liền cho người đi chỉnh vị trí máy quay. Cô ta mang theo tư tưởng phục thù nên một roi này đánh xuống rất ngoan độc, đến nỗi rách cả trang phục diễn. Người Dương Yến mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống. “Ôi, tôi quên mất nói lời thoại.” Cô ta vỗ vỗ trán, rất là ảo não. Sau đó mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn Dương Yến: “Chị gái này, làm lại lần nữa được không?” Da trên cánh tay Dương Yến đã tróc ra, một dòng máu nóng chảy xuống dính một chút lên trang phục diễn. Cô nắm chặt tay lại, cuối cùng đã hiểu vì sao giới giải trí lại không dễ lăn lộn. “Chị.” Quản Nhược Linh muốn đi tới nhưng lại bị ánh mắt Dương Yến ngăn lại. Cô còn không chịu nổi thì nói gì đến Quản Nhược Linh. Dương Yến chống đỡ thân thể, hít sâu một hơi: “Được, hi vọng lần này cô có thể vừa lòng.” Cô ta ngạo mạn cười một tiếng. Trên ngã tư ngoài đoàn phim, một chiếc xe Maybach màu đen đi đến, cách đoàn phim hai mét thì dừng lại. “Tổng Giám đốc Phương, đến rồi ạ.” Trợ lý đặc biệt Tư nói với Phương Tinh Nghị ngồi phía sau một tiếng: “Cô Tưởng còn đang đóng phim, chúng ta có cần đi đón cô ấy không ạ?” “Để tôi gọi điện.” Phương Tinh Nghị nói. Chuyện này bình thường đều do Trợ lý Tư phụ trách nhưng thương lượng hợp tác lần này sớm hơn ba tiếng tới khách sạn nên anh tiện đường qua đây đón Tưởng Song Kỳ luôn. Phương Tinh Nghị lấy điện thoại ra, vừa định gọi đi lại mơ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc. Anh kéo kính xe xuống, đúng lúc có mấy người đi ra nên anh có thể nhìn được người ở trong đoàn làm phim. Từ góc độ này vừa vặn nhìn được ngũ quan người con gái đang quỳ trên đất. Không phải Dương Yến thì là ai? Việt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]