Chương trước
Chương sau
Sau khi Trang Uẩn tốt nghiệp thì làm việc tại một công ty tư nhân, thời gian làm việc bình thường xem như ổn định, nhưng khi tổ nhỏ nhận được một hạng mục mới, sẽ liên tục tăng ca.

Nơi Trang Uẩn làm việc không nằm trong làng đại học, chênh lệch hơn một tiếng đường xe, bởi vậy dù anh rất muốn ở bên Tùy Phong, nhưng vẫn chỉ có thể lực bất tòng tâm chuyển đến chỗ ở hiện tại của mình, chỗ ấy ngược lại khá gần công ty.

Trang Uẩn vốn muốn tìm công việc gần C đại một chút, nhưng không phải bản thân cứ nghĩ thì liền có thể tìm được. Bây giờ Tùy Phong đang học đại học năm ba, tính qua bọn họ đã ở bên nhau được hơn hai năm rồi, thời gian trôi qua rất nhanh.

Sau nửa học kỳ năm ba của Trang Uẩn, anh bị Tùy Phong đeo bám nên chuyển ra khỏi ký túc xá học sinh để ở cùng hắn, ở được hai năm, sau khi có công việc thì chuyển ra ngoài, nhưng mỗi khi cuối tuần thì Trang Uẩn vẫn sẽ qua chỗ của Tùy Phong.

Tùy Phong một mực ôm oán niệm với việc hai người một tuần chỉ thỉnh thoảng gặp nhau được vài lần, khi Tùy Phong có ít lớp thì còn có thể chạy tới chỗ anh ăn bữa cơm trưa, nhưng nếu một ngày đều kín lớp hoặc là vừa lúc có một lớp nào đó trùng vào giờ ăn trưa, thì gặp mặt chỉ còn là chuyện đùa.

Nơi làm việc của Trang Uẩn có quy định thời gian làm việc, nghỉ trưa lại ngắn, cho nên việc chạy tới chạy lui đều là do Tùy Phong làm, sau khi Thẩm Tư biết được chuyện này còn cảm thán hai lần, “Đời này chưa từng thấy Wayne chịu khó như vậy. . .”

Hai người bọn họ không ở chung một thành phố, đều phải dựa vào việc gọi video.

Hơn ba giờ chiều thứ sáu, khi nhìn thấy tổ trưởng bước ra từ văn phòng của ông chủ rồi mỉm cười gật đầu với mọi người, các thành viên trong tổ liên tục tăng ca một tuần để làm hạng mục đều nhẹ nhàng thở ra.

“Mọi người đã vất vả rồi, ông chủ nói hôm nay tan ca sớm.” Tổ trưởng nói.

“Cuối tuần không đi làm sao?” Có một người cười đùa tí tửng hỏi thăm.

Tổ trưởng liếc mắt nhìn hắn, “Cậu muốn tiếp tục tăng ca thì cũng có thể, để xem ông chủ có phát tiền làm thêm giờ hay không.”

Vào lúc các đồng nghiệp trêu ghẹo lẫn nhau, Trang Uẩn một mực trầm mặc dọn dẹp mặt bàn của mình, anh thực sự rất muốn đi về.

Bởi vì cái hạng mục trong tay này, cả tổ người bận bịu đến trời đất mịt mù để tăng ca, cả cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, mỗi ngày tan sở về nhà thì đã quá nửa đêm, làm sao có thời giờ cùng tinh lực gọi video với Tùy Phong, nghĩ như vậy, anh đã không gặp Tùy Phong nửa tháng rồi, rất nhớ.

Anh nhìn thoáng qua thời gian, mới hơn ba giờ, thời gian này chắc Tùy Phong còn đang đi học, anh sẽ không gửi tin sớm qua nói với hắn một tiếng, ra khỏi công ty, mới phát hiện bên ngoài đang mưa, mưa không quá lớn nhưng vừa nhiều lại dày đặc, anh nhíu nhíu mày, lúc làm việc buổi sáng còn sáng sủa ngàn dặm nên anh vốn không cầm dù theo tuỳ thân.

Phía trước hơn 200 mét chính là trạm xe buýt, có xe đến thẳng C đại, nhưng nhìn cơn mưa dày đặc này, dù chạy tới một hai phút thì cả người cũng phải ướt. Trang Uẩn nhìn trời, xem ra cơn mưa này sẽ không dừng ngay được, cứ chờ như thế cũng không phải là cách, anh dậm chân, được rồi, cứ lao ra đi, cùng lắm thì trở về thay quần áo khác.

Sau khi quyết định xong, Trang Uẩn đang muốn xông vào trong mưa, phía sau lại có người gọi anh một tiếng, “Trang Uẩn, còn chưa đi?”

Trang Uẩn quay đầu lại, “Ông chủ.”

Nơi Trang Uẩn công tác là một công ty mới, ông chủ cũng là người tốt nghiệp chưa được mấy năm, lớn hơn Trang Uẩn không được bao nhiêu, quy mô của công ty trước mắt cũng không lớn, bên dưới cũng chỉ có mười mấy nhân viên. Cố Thành là người cuồng công việc, trên phương diện công việc thì khá cố chấp, khiến một đám người cấp dưới đều không thể ngừng cố gắng, nhưng trong thời gian nghỉ ngơi, vẫn ở chung rất tốt.

Trước đây khi Trang Uẩn cùng Tùy Phong ăn cơm chung thì có gặp nhau ở phòng ăn mấy lần, mỗi lần Cố Thành đều cười gật đầu với anh, xem như chào hỏi, mặc dù trong thời gian tăng ca vẫn không thể tránh được oán giận ông chủ vài câu, nhưng trên thực tế cảm giác của anh đối với Cố Thành lại không tệ lắm.


“Ách, trời mưa.” Cố Thành nhìn trời một chút, “Không mang dù?”

Trang Uẩn gật đầu, xem ra chắc Cố Thành cũng không mang dù, có điều xe của Cố Thành để ở bãi đậu xe dưới đất, không sợ gặp mưa.

“Tôi đưa cậu đi.”

Trang Uẩn hơi thụ sủng nhược kinh nhìn về phía y, lập tức kịp phản ứng, “Không cần không cần, gần đây có trạm dừng.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tiện đường mà thôi.”

“. . . Tôi đến C đại, ông chủ, chúng ta không tiện đường đâu?” Trang Uẩn dừng một chút mới trả lời lại.

“Tôi biết cậu đến C đại, vừa lúc tôi cũng muốn đến đó một chuyến, mới nói tiện đường. Đi thôi, đợi một lúc nữa thì mưa sẽ càng lớn, nói không chừng trên đường đi sẽ bị kẹt.”

Trang Uẩn do dự một chút, “Vậy tôi làm phiền ông chủ rồi.”

Đi theo Cố Thành đến bãi đậu xe dưới đất, Trang Uẩn còn đang suy nghĩ, sao Cố Thành lại biết mình muốn đến C đại?

“Tôi nhớ cậu mới vừa tốt nghiệp?”

Trang Uẩn ngồi ở trong xe, vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ việc này, đột nhiên nghe thấy Cố Thành mở miệng, “A, tôi mới tốt nghiệp năm ngoái.”

“Đã quen với công việc chưa?”

“Vâng, cũng được.”

“Công ty vừa mới cất bước, phải tăng ca là chuyện thường, chờ đến khi điều kiện tốt lên, cần có phúc lợi thì sẽ có, đến lúc đó sẽ có nhiều người chọn vào, cũng tránh cho các cậu vất vả như vậy.”

Trang Uẩn không nghĩ tới chuyện sẽ trò chuyện với người khác, nhất là khi đối phương còn là ông chủ của mình, chuyện này trông như đang móc tim móc phổi ra một phen, khiến Trang Uẩn không biết nên đáp lại thế nào, “. . . Vâng.”

Trang Uẩn nói ra không được mấy chữ, thành công kết thúc lần nói chuyện phiếm này, trong xe lại khôi phục yên tĩnh, im lặng này khiến bầu không khí càng thêm xấu hổ hơn, anh một mực nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nửa giờ sau, Cố Thành nhận điện thoại rồi cúp điện thoại, y quay đầu sang hỏi Trang Uẩn, “Cậu muốn dừng ở đâu?”

Trang Uẩn báo ra tiểu khu nhà Tùy Phong.

Cố Thành gật đầu, rất nhanh đã tới nơi, Trang Uẩn đang muốn mở cửa xuống xe, Cố Thành đã kéo anh lại, đưa cho anh một cây dù.

Trang Uẩn hơi kinh ngạc nhìn y, “. . . Tôi có thể chạy vào, chắc ông chủ phải dùng mà?”

“Tôi không cần, khi thứ hai đi làm thì trả lại cho tôi là được.”

Trang Uẩn chần chờ nhìn y, vẻ mặt Cố Thành rất tự nhiên, thấy Trang Uẩn không nhận, lại nói tiếp, “Làm một ông chủ, tôi không mong khi đi làm vào ngày thứ hai sẽ nhận được tin xin nghỉ bệnh của cậu.”

“Vậy. . . Cám ơn ông chủ rất nhiều.” Trang Uẩn nhận dù, xuống xe, nhìn xe Cố Thành đi xa mới quay người đi vào cư xá.

Anh sờ lên cánh tay mới vừa bị Cố Thành nắm chặt, cảm thấy chắc là mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Về đến nhà, Trang Uẩn đi tắm nước nóng trước, tắm rửa xong bước ra, đột nhiên nghĩ đến việc rất có thể Tùy Phong đi học cũng không mang dù, đang muốn gửi tin tới hỏi hắn một chút, khóa cửa vang lạch cạch một tiếng, Tùy Phong bị nước mưa xối cho ướt sũng đã trở về.

Trang Uẩn cau mày nhìn cả người Tùy Phong ướt đẫm, vội vàng bước lên trước, vừa lúc trên tay có cầm khăn mặt, ôm đầu Tùy Phong, không ngừng xoa loạn.

“Không mang dù thì ở lại trường đi, đội mưa trở về rồi bị cảm thì sao.”

Tùy Phong không nhúc nhích, mặc kệ động tác của Trang Uẩn, thẳng đến khi Trang Uẩn buông lỏng tay, hắn mới trở tay ôm lấy người, “Muốn anh.”

Trang Uẩn vừa tắm xong lại chỉ quấn một cái khăn tắm, bị ôm một cái như thế, khăn tắm trực tiếp rớt xuống đất, anh hơi ngượng ngùng đá đá Tùy Phong, “Mau đi tắm nước nóng, cả người em đều lạnh.”

“Cùng nhau.”

“Anh vừa tắm xong.”

“Vậy cũng cùng nhau.”

“. . . Đừng quậy.”

“Chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh không muốn em sao?”

Hơi thở nóng rực khiến toàn thân Trang Uẩn run rẩy, “. . . Muốn.”

Đang lúc nói chuyện, Tùy Phong đã không kịp chờ mau chóng hành động, Trang Uẩn không phản kháng chút nào liền bị đẩy vào trong phòng tắm, lại tắm thêm một lần, lần này trọn vẹn bị tắm hơn một tiếng mới được Tùy Phong ôm ra.

Sau lưng chạm vào giường, Trang Uẩn mệt nhọc quá độ đang muốn xoay người ngủ một giấc, cái tên nào đó còn chưa thoả mãn lại đè lên lần nữa. . .

Lần này Trang Uẩn không thể biết được mình đã ngủ từ lúc nào, chờ đến khi tỉnh lại thì đã gần giữa trưa ngày hôm sau.

Ra khỏi phòng ngủ, Trang Uẩn liền thấy Tùy Phong đang ngồi trong phòng khách, trong tay còn cầm cây dù mà Cố Thành cho anh mượn. Trang Uẩn thấy vẻ mặt kia liền biết Tùy Phong lại suy nghĩ nhiều.

Thế là anh mới giải thích vài câu, Trang Uẩn liền phát hiện Tùy Phong nghĩ nhiều hơn anh tưởng.

“Tại sao ông chủ của anh lại muốn cho anh mượn dù? Cho anh mượn thứ này sao? Tại sao cứ phải cho anh mượn dù mà không phải cho ai khác? Có phải anh ta có ý đồ gì với anh không? Anh phải nói với anh ta là anh đã có bạn trai đấy! Không cho anh ta có ý đồ gì với anh!“

Trang Uẩn dở khóc dở cười, “Em suy nghĩ nhiều quá.” Cũng may không nói với Tùy Phong, ông chủ còn tiện thể tiễn anh đi một đoạn đường.

Tùy Phong cau mày suy nghĩ, “Có phải ông chủ của anh là cái người đàn ông chúng ta đã gặp lần cuối ở nhà ăn trước đó không?“

Trang Uẩn ngẩn người gật đầu.

“Nhất định anh ta đã theo chân anh đến nhà ăn, nếu không tại sao lại trùng hợp đến mức lần nào cũng gặp chứ!“

“. . . Em nghĩ nhiều rồi, nhà ăn kia gần công ty, hương vị lại không tệ, có không ít người của công ty bọn anh đều đến đó ăn.”

“Nhưng mỗi lần có người chào hỏi anh thì đều là anh ta!“

“Không phải người nào cũng là cong.” Trang Uẩn hơi bất đắc dĩ, sao trước kia không phát hiện ra Tùy Phong ghen tuông nhiều đến vậy, “Nghe nói điều kiện gia đình của ông chủ bọn anh rất tốt, là người nhà giàu đời thứ ba, khẳng định tiếp xúc với không ít người đặc biệt ưu tú, cho dù muốn thử cũng sẽ không coi trọng anh.”

“Chính là loại người này càng phải đề phòng.“

Trang Uẩn : “. . . Vậy sao em không đề nghị anh từ chức đi là được rồi.”

Tùy Phong ngẩn người, quan sát vẻ mặt Trang Uẩn một chút, hơi nhăn nhó, “Thật sao ~ Vậy, vậy ít ra anh đừng lại gần anh ta quá, em sợ anh bị anh ta lừa sẽ không cần em nữa.“

Trang Uẩn đi qua, “Sao em lại không có lòng tin với bản thân mình như vậy? Sao anh có thể không cần em chứ, anh đến đâu mới có thể tìm được người thích anh hơn em.”

Lời này của Trang Uẩn khiến đôi mắt Tùy Phong sáng lên, tươi cười, “Vậy anh không thể rời bỏ em sao?“

Nói xong còn thuận tay ôm Trang Uẩn vào trong ngực, Trang Uẩn ‘A’ một tiếng, “Đau hông!”

Tùy Phong vội vàng giúp anh xoa bóp, lại tiếp tục hỏi, “Đúng hay không?“

“Vâng vâng vâng.”

Trang Uẩn đứng giữa hai chân Tùy Phong, hơi giật giật, cảm giác được bên dưới Tùy Phong không thích hợp, cúi đầu xem xét, “Em là lưu manh sao! Như vậy mà cũng có thể có phản ứng! Anh còn chưa đụng vào em đấy!”

Tùy Phong vừa xoa eo của anh, ngón tay kia chỉ vào bên dưới, “Nó nói thích lời anh mới vừa nói.“

Trang Uẩn mặt đỏ tới tận mang tai hất mặt đi, “Anh đi ăn cơm, tự em giải quyết nó đi.”

“Anh mặc kệ sao? Vì anh nên nó mới đứng lên mà.” Tùy Phong đáng thương nói.

“Anh mặc kệ, anh đói bụng.” Trang Uẩn nghĩ thầm, nếu anh quản nó, đến ngày mai cũng đừng mong có thể xuống giường.

Tùy Phong lôi kéo tay Trang Uẩn, “Vừa lúc, anh cho nó ăn no đi ~ Chúng ta đến chỗ đàn dương cầm kia làm, em đã sớm muốn thử làm chỗ đàn dương cầm kia rồi.“

Tùy Phong nói xong còn hơi kích động đứng lên, Trang Uẩn thẹn quá hoá giận dán một bàn tay lên trên mặt hắn, “. . . Lăn, tự một mình em làm đi!”

Hai người ở bên nhau càng lâu, suy nghĩ của Tùy Phong về một vài tư thế cũng càng ngày càng nhiều, Trang Uẩn vốn không có sức chống cự gì với hắn, mỗi lần đều để hắn đạt được cơ hội, tối hôm qua Tùy Phong ôm anh trong phòng tắm, làm một lần trước gương, Tùy Phong nhất định phải để Trang Uẩn nhìn tận mắt bản thân hắn tiến vào thân thể của anh như thế nào, Trang Uẩn hiện tại vừa nhắm mắt thì trong đầu đều là những hình ảnh kia mãi không tản đi, suy nghĩ một chút liền xấu hổ không chịu nổi, cái tên này còn muốn tiến thêm một thước muốn làm trên đàn dương cầm một lần, đúng là quá phận!

Trang Uẩn hiện tại còn cảm thấy hôm qua bản thân anh điên rồi, mới có thể phối hợp với Tùy Phong như vậy, mỗi lần mình phối hợp, chính là dung túng với Tùy Phong.

Tùy Phong hôn anh một chút, “Em chỉ nói tuỳ tiện chút thôi, em biết bây giờ cơ thể anh còn đang khó chịu.“

Cũng may hắn biết tối hôm qua mình quá phận, Trang Uẩn nghe vậy liền hạ sắc mặt xuống một chút, lại nghe thấy Tùy Phong tiếp tục nói, “Làm ở đàn dương cầm lần sau sẽ bàn lại.“

Trang Uẩn : “. . .”

“Em mua thức ăn ngoài, anh đói thì chúng ta liền đi ăn cơm,” Tùy Phong nói, “Có điều trước khi ăn cơm. . . Anh có thể giúp em một tay trước được không?“

Tùy Phong cọ xát Trang Uẩn, ý tứ rất rõ ràng.

Trang Uẩn đột nhiên có xúc động muốn bóp phế nó. . . Mỗi lần đều như vậy, dù phía trước đang nói chủ đề gì, đến cuối cùng sẽ luôn bị Tùy Phong lừa gạt đến việc này.

Hắn uống phải xuân dược sao, mỗi lần tinh lực đều tràn đầy như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.