Tùy Phong cùng Trang Uẩn nói là đi xung quanh một chút, kết quả đi tới đi lui, liền đi đến giữa sườn núi.
Trang Uẩn cong lưng thở hổn hển vài lần, rốt cục nhìn thấy được một băng ghế trên một hòn đá nhỏ, anh liền vẫy vẫy tay với Tùy Phong, “Bò không nổi nữa rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi lâu mới thấy hắn chậm chạp đi tới, nhìn Tùy Phong đi rất ung dung, tuyệt không có vẻ mệt mỏi, Trang Uẩn đột nhiên nhớ tới hình dung đầu tiên của Sở Điềm về Tùy Phong —— Không khác gì động vật thân mềm, có thể nằm liền tuyệt đối không ngồi.
Trang Uẩn quét mắt qua nhìn Tùy Phong từ đầu đến chân, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ đó đấy.
Tùy Phong thấy Trang Uẩn nhìn chằm chằm vào mình nhưng lại không nói lời nào, liền nghi hoặc nhìn lại.
“Cậu không mệt à?”
Tùy Phong lắc đầu.
“Nói đến đây mới nhớ, tại sao chúng ta lại đi leo núi chứ! Mệt quá đi mất! Trở về đi có được không?” Ngoại trừ bình thường lên lớp cùng đi làm thêm, Trang Uẩn cơ hồ đều trốn trong ký túc xá, thể lực không tốt chút nào, mỗi khi gần đến bài kiểm tra cuối kỳ môn chạy 1000m của mỗi năm học, đều chính là cơn ác mộng ghê rợn nhất của anh.
Trang Uẩn không hề chớp mắt nhìn Tùy Phong, chỉ cần hắn gật đầu một cái, khẳng định Trang Uẩn sẽ lập tức khôi phục thể lực chạy thẳng xuống núi.
Tùy Phong duỗi ra một cánh tay, vươn tới trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-nha-toi-tuyet-khong-nam-than/2519228/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.