Tuy rằng không am hiểu đấu pháp nhưng Đổng Kính Chi dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan kì, hận ý che giấu trong mắt Phong Thả Ngâm cũng không thoát được cái nhìn của ông. Trong lòng ông khe khẽ thở dài, không nói về những chuyện kia nữa mà chỉ nói: “Không quản trước đó làm sao, các ngươi đã đã đến nơi này lão phu đương nhiên sẽ che chở các ngươi. Ngoại thương trên người ngươi không còn gì đáng ngại, nhưng độc trong người người lại có chút phiền phức. Ta hỏi ngươi, đã phát tác hai lần đúng không? Mỗi lần phát tác là vào lúc nào?”
Phong Thả Ngâm cũng vì việc này nên mới xuôi nam, nghe vậy lập tức nói: “Là mười lăm mỗi tháng.”
Đổng Kính Chi trầm ngâm chốc lát, nói: “Độc này tuy rằng phiền phức nhưng cũng không phải nan giải, nhưng nó ẩn giấu rất sâu, chờ đến lần sau ngươi phát tác nó đi ra hết mới có thể trừ bỏ. Đợi đến mười lăm tháng sau lão phu lại giúp ngươi giải độc. Độc này tạm thời không gây thương tổn đến tính mạng ngươi, ngược lại không cần phải lo lắng.”
Phong Thả Ngâm nghe lời này mới hoàn toàn yên lòng, chắp tay nói: “Tạ ơn Đổng tiên sinh.”
Đổng Kính Chi vung vung tay, nói: “Tiểu tử đi cùng với ngươi chắc cũng tỉnh rồi, ngươi đi thăm hắn một chút đi!”
Phong Thả Ngâm gật đầu, lập tức chắp tay với lão nhân gia sau đó mới xoay người đi thăm Kỷ Hành.
Núi này vô cùng u tĩnh, khi Phong Thả Ngâm đẩy cửa gỗ thậm chí có thể nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-may-moc/2994766/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.