Hắn bị trói trên giường.
Nhìn người từ trước đến nay thần sắc vẫn hờ hững ngồi ở bên giường, cởi bỏ quần áo của hắn, che mắt hắn, sau đó...
"Ha..ah..." Phong Thư Ngâm thở hổn hển mở mắt, ánh mắt dần dần khôi phục tiêu cự, một hồi lâu sau, mới phát hiện nơi hiện tại mình ở không phải là gian trúc phòng kia, mà là trong ngôi nhà trên núi đã ở hơn mười ngày.
"Quả nhiên là mơ mà!" Hắn vỗ vỗ đầu mình, hồi tưởng lại giấc mộng mê loạn diễm lệ vừa rồi, tâm tư vẫn khó có thể bình tĩnh như trước.
Ấn trái tim vẫn đang đập thình thịch, hắn đang muốn đứng dậy, ánh mắt rũ xuống lại thấy vết bầm trên tay do bị trói tạo thành.
Hắn nhớ rồi! Đấy không phải mơ! Kỷ Hành còn tháo đệm bông lót chỗ hắn bị trói, chỉ là hắn giãy dụa quá lợi hại, có một số chỗ vẫn để lại dấu vết.
Như vậy, Kỷ Hành y......bây giờ... Phong Thư Ngâm cảm giác trái tim vừa mới bình tĩnh của mình lại kịch liệt nhảy lên, hắn từ trên giường ngồi dậy, vén chăn lên muốn đi ra ngoài.
Vừa hay cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Đổng Kính Chi cầm một chén thuốc trên tay đi vào, thấy thế liền nói: "Ngươi vừa mới giải độc xong không nằm nghỉ ngơi còn muốn chạy đi đâu? "
Bị Đổng tiên sinh nói như vậy, Phong Thư Ngâm mới phát hiện thân thể mình mệt mỏi vô lực, chỉ có thể ngồi trở lại giường, tiếp nhận thuốc nói một tiếng cảm ơn.
Hắn một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-may-moc/2994753/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.