Thạch Sùng Chí lặng yên không một tiếng động lóe lên sau lưng Phong Thư Ngâm, tay bổ xuống gáy hắn.
Thân hình Phong Thư Ngâm lắc lư, nhưng vẫn đứng tại chỗ, hai mắt mở to gắt gao bóp cổ Bùi Tùng, Thạch Sùng Chí không còn cách nào, đành phải bổ thêm một lần nữa. Mãi cho đến lần thứ tư, cuối cùng cũng đánh ngất được Phong Thư Ngâm.
Mắt thấy thân thể thanh niên kia mềm nhũn, được Thạch sư huynh đỡ vào trong ngực, Bùi Tùng cuối cùng cũng gian nan thở hổn hển.
Mà lúc này hoa văn đỏ sậm trên mặt Phong Thư Ngâm còn chưa rút đi giống như vật sống hiện lên một tia sáng, nhìn qua quỷ dị đến cực điểm, vừa kỳ quái mà không có nửa phần tà khí.
Bùi Tùng vốn tưởng rằng thứ này khống chế Phong Thư Ngâm, lúc sau thấy Phong Thư Ngâm chỉ bóp cổ cậu nhưng không có hành động nào khác lại hoài nghi phán đoán của mình là sai, lúc này thấy Nhị sư huynh lại đây, nhịn không được hỏi: "Nhị sư huynh, đây rốt cuộc là thứ gì? ”
"Là huyết mạch truyền thừa." Thạch Sùng Chí cẩn thận nhìn vật trên mặt Phong Thư Ngâm trong chốc lát, khẳng định nói.
"Sao?" Bùi Tùng kinh hãi nói: "Truyền thừa huyết mạch không phải nên ẩn nấp trong máu sao? Sao lại..."
Thạch Sùng chí nói, "Nếu tất cả thật sự chỉ có thể ẩn nấp trong máu, ta cũng sẽ không nhận ra thứ này được. Mỗi một công pháp hoặc vũ khí mà người đi trước truyền cho huyết mạch hậu duệ đều sẽ lưu lại một ấn ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-may-moc/2994730/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.