“Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, bệnh của Tiểu Dữ vẫn không thể chữa trị tận gốc, ngay cả bác sĩ ở bệnh viện nhi đồng tỉnh đều nói, Tiểu Dữ có thể sống quá hai mươi tuổi hay không, vẫn còn là một ẩn số…” Vẻ mặt mẹ Cố Dữ lập tức ỉu xìu nói, “Anh nói xem, không phải chuyện này giống lời thầy bói nói sao?”
“Đây chỉ là trùng hợp mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Cha Cố Dữ vỗ vai cô, nhỏ giọng an ủi.
Nhưng mà ở bên kia, Đường Du Nhiên cũng đang mặt chau mày ủ ở nhà mình, ngay cả bánh ngọt vị ô mai mà cô bé thích nhất, cô bé đều không có tâm tư ăn.
Đường Nam cầm một miếng bánh ngọt vị chocolate, ngồi trên mặt đất bên cạnh Đường Du Nhiên, vừa há to miệng ăn bánh vừa hỏi chị gái mình: “Chị, nhìn chị có vẻ không vui.”
“Haizz…” Đường Du Nhiên thở dài, đôi tay chống cằm, nhìn em trai mình ăn mặt đầy chocolate, ủ rũ nói: “Cũng tạm.”
“Vì sao chị lại không vui?” Đường Nam cắn một miếng bánh ngọt, chớp mắt hỏi cô bé.
Đường Du Nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Nam một lúc lâu, bỗng nhiên cô bé xuống giường, ngồi xổm bên cạnh Đường Nam, đôi tay đặt lên vai Đường Nam, nghiêm túc nói: “Nam Nam, em là đàn ông đúng không?”
“Đúng vậy.” Đường Nam gật đầu, ngọt ngào ngây thơ đáp.
“Vậy sau này em lớn, muốn cưới cô gái như thế nào làm vợ?” Vẻ mặt Đường Du Nhiên nghiêm túc hỏi cậu.
“Hả?” Vẻ mặt Đường Nam mờ mịt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-lanh-lung-qua-phuc-hac/2401876/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.