“Đúng rồi ạ, đậu phộng da hổ cũng là một món ăn trong Mãn Hán toàn tịch.” Đường Du Nhiên gật đầu, giọng nói thanh thúy bổ sung thêm một câu: “Đây là cha cháu nói.”
“Ừm, vậy thì cảm ơn cháu!” Cha Cố Dữ giơ tay sờ đầu Đường Du Nhiên, cười tít mắt nói.
Không lâu sau, mẹ Đường Du Nhiên tới nhà Cố Dữ đón cô bé.
Bởi vì hai nhà ở gần nhau, cho nên mẹ Đường Du Nhiên hẹn mẹ Cố Dữ sau này phải thường mang đứa bé đi chơi cùng.
Nhưng mãi đến khi Đường Du Nhiên rời khỏi nhà Cố Dữ, cô bé vẫn không thấy Cố Dữ đi từ trên tầng xuống.
Đợi Đường Du Nhiên rời đi, mẹ Cố Dữ ngồi ở trong phòng khách, thở dài một hơi.
Vẻ mặt cha Cố Dữ trầm trọng tiến về phía trước, giơ tay ôm lấy vai mẹ Cố Dữ, khẽ vỗ cô nói: “Đừng buồn, chắc chắn bệnh của Tiểu Dữ sẽ tốt hơn thôi.”
“Nhưng bác sĩ nói, khả năng chữa khỏi bệnh cho Tiểu Dữ rất thấp, nếu Tiểu Dữ nhà chúng ta thật sự sống không quá 20 tuổi… Phải làm sao bây giờ…” Mẹ Cố Dữ nói xong, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
“Sẽ không, em phải tin, y học đang không ngừng phát triển, có lẽ hôm nay là bệnh nan y, nói không chừng ngày mai sẽ có hi vọng chữa khỏi, đừng quá khó tiếp nhận, Tiểu Dữ nhà chúng ta ngoan như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Cha Cố Dữ ôm vai cô, an ủi.
Mẹ Cố Dữ giơ tay lấy một tờ giấy lau mặt, lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-lanh-lung-qua-phuc-hac/2401871/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.