Cố Dữ ngồi trong xe, trơ mắt nhìn cha mình nói chuyện hăng say với Đường Du Nhiên, một lúc lâu sau, cuối cùng cậu không nhịn được mở miệng nói: “Cha, cha có định về nhà không vậy?”
“Về chứ, về chứ!” Cha Cố Dữ vội vàng cười với con trai nhà mình, sau đó lại hỏi Đường Du Nhiên: “Cô bé, cháu ngồi phía sau với Cố Dữ, có được không?”
“Được ạ.” Đường Du Nhiên gật đầu, động tác nhanh nhẹn trèo lên xe.
Cài dây an toàn cho hai đứa bé xong, cha Cố Dữ khởi động xe, đi về phía nhà mình.
Trên đường đi, thấy cha mình nói chuyện vui vẻ với Đường Du Nhiên, Cố Dữ không nói gì nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đi hơn mười phút là tới nhà Cố Dữ.
Cha Cố Dữ ra khỏi xe, mở cửa xe giúp hai bạn nhỏ, lại tháo dây an toàn giúp hai đứa bé, sau đó cười tít mắt nói: “Hai đứa xuống đi, về đến nhà rồi.”
Trong mắt Đường Du Nhiên tràn đầy tò mò theo sát Cố Dữ xuống xe, cô bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà cửa trước mắt, rồi quay đầu nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ nói: “Oa, không phải phía trước là nhà cháu sao?”
“Nhà cháu?” Trong mắt cha Cố Dữ tràn đầy nghi ngờ đi đến bên cạnh Đường Du Nhiên.
“Đúng vậy, chú nhìn tòa nhà phía trước kia đi, cửa sổ có mành che màu hồng nhạt, là phòng cháu đó…” Đường Du Nhiên vươn tay nhỏ ra, chỉ một cửa sổ trong tòa nhà ở phía trước, nói với cha Cố Dữ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-lanh-lung-qua-phuc-hac/2401865/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.