“Sau đó là… Ha ha hắc…” Đường Du Nhiên vừa nói vừa cười to với Cố Dữ.
Cố Dữ thấy Đường Du Nhiên nở nụ cười rực rỡ, sợ run cả người theo bản năng, cả người lùi về sau một bước nói: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”
“Không còn gì nữa nha, đó là lấy thân báo đáp.” Vẻ mặt Đường Du Nhiên nghiêm túc nói với cậu.
“Mình không cần.” Trên mặt Cố Dữ đầy ghét bỏ nhìn Đường Du Nhiên, nói: “Ngay cả lấy thân báo đáp là gì mà cậu cũng không biết, còn không biết xấu hổ nói với mình sẽ lấy thân báo đáp?”
“Hả?” Đường Du Nhiên sửng sốt, “Vừa rồi mình biểu đạt không đúng à?”
“…” Cố Dữ liếc cô bé một cái, chẳng muốn nói chuyện với cô bé nữa.
Không biết vì sao, bỗng nhiên Đường Du Nhiên cảm thấy hơi ưu thương, cô bé có cảm giác mình bị Nam Nam và cha lừa gạt.
Nếu không chiếm được đáp án từ chỗ cha mẹ, vậy loại chuyện này, cũng chỉ có thể hỏi giáo viên rồi.
Sau khi Đường Du Nhiên suy nghĩ một buổi sáng, cuối cùng cũng nghĩ ra được phương án giải quyết.
Trước khi nghỉ trưa, tất cả các bạn nhỏ đều tản bộ ở trong sân, tiêu hóa đồ ăn lúc trưa.
Đường Du Nhiên đến bên cạnh cô Chương kì kèo mè nheo, cô bé giơ tay kéo áo cô Chương.
Cô Chương cúi đầu, thì thấy vẻ mặt Đường Du Nhiên tràn đầy chờ mong nhìn mình.
Cô ấy nở nụ cười, sau đó dịu dàng hỏi Đường Du Nhiên: “Làm sao vậy?”
“Cô ơi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-lanh-lung-qua-phuc-hac/2401846/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.