Không dễ dàng gì mới trấn an được hai bạn nhỏ, trong chớp mắt đã tới giờ tan học.
Đường Du Nhiên ngồi trong phòng học nhìn các bạn nhỏ khác được cha mẹ ông bà nội mình đón đi, hai tay cô bé chống cằm thở dài một hơi, haizz, hôm nay mẹ cô bé lại đến muộn rồi.
“Chiều nay làm tôi sợ muốn chết, nếu Đường Du Nhiên ngã lên hàng rào mà nói, hậu quả khó mà chịu nổi…”
“Đúng vậy, không biết bạn nhỏ nào đẩy cô bé, một khi những đứa bé này chạy, sẽ giống như con ngựa hoang thoát cương.”
“May mà Cố Dữ giơ tay kéo Đường Du Nhiên, nói là ơn cứu mạng cũng không đủ.”
“Chuyện này…”
Bỗng nhiên bên ngoài hành lang có tiếng giáo viên nói chuyện, giọng nói từ xa lại gần, cửa phòng học của Đường Du Nhiên được bọn họ đẩy “két” một tiếng mở ra.
Hai giáo viên đang nói chuyện ngẩng đầu đi vào trong phòng học, thì thấy một đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Du Du, em còn chưa về à?” Một giáo viên trong đó sửng sốt, sau đó nở nụ cười với Đường Du Nhiên: “Sao thế, hôm nay mẹ em lại đến muộn à?”
“Hình như là vậy…” Đường Du Nhiên thở dài một hơi, mẹ cô bé luôn có tật xấu là tới muộn, rốt cuộc khi nào mới bỏ được đây.
“Hôm nay ngã đau không?” Giáo viên kia đi tới bên cạnh Đường Du Nhiên, ngồi xổm người xuống sờ đầu cô bé, thân thiết hỏi.
Đường Du Nhiên lắc đầu, cắn môi mình, thực ra hôm nay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-lanh-lung-qua-phuc-hac/2401841/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.