Nghe thấy anh ta nói đến mũ bảo hiểm, Chu Nịnh Nịnh mới nhớ ra bản thân cô còn đang đội mũ bảo hiểm, hèn chi vừa rồi lúc ngẩng đầu quan sát anh ta cô có cảm giác hơi nặng, đôi mắt thì giống như bị một tấm vải che mất.
Nhưng mà anh ta muốn cô bỏ mũ bảo hiểm ra là muốn nhìn rõ xem người gây họa là ai ư? Sợ cô quỵt nợ sao? Mặc dù chỉ là bị trầy chút xíu nhưng chiếc xe này nhìn qua có vẻ rất mắc tiền, chi phí sửa chữa đối với một sinh viên như cô mà nói chắc chắn không hề nhỏ.
Chu Nịnh Nịnh chưa bao giờ thích chiếm tiện nghi của người khác, nếu đó là trách nhiệm của cô, cô tuyệt đối sẽ không trốn tránh, sẽ càng không ôm loại suy nghĩ “Anh giàu có như vậy đừng nên tính toán với tôi chút chuyện nhỏ này”. Người khác có tiền là do năng lực của họ, đều dựa vào sức lao động và trí tuệ của họ kiếm được, dựa vào đâu lại để cho người khác tùy tiện chi tiêu? Nghĩ như vậy, tâm trạng vốn đang khẩn trương của cô dần bình tĩnh lại, chịu trách nhiệm vì lỗi của mình thì có gì phải xấu hổ. Ừm, nghĩ như vậy là đúng!
Chủ xe muốn nhìn mặt để nhận diện thì nhìn, cô thoải mái cởi mũ bảo hiểm ra, sau đó vuốt lại mái tóc lộn xộn của mình, gẩy gẩy tóc mái. Cái cằm cân đối, ánh mắt trong suốt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta đang đeo một chiếc kính râm quan sát mình.
Lục Cận Thâm sửng sốt, cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-kieu-ngao/205530/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.