Hồi hộp suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến thứ sáu. Chu Nịnh Nịnh hơi giận Lục Cận Thâm, trước khi đi công tác lại ném cho cô một câu như thế, chẳng khác nào gieo vào lòng cô một hạt giống của sự mong ngóng và chờ đợi. Mỗi lần cô nghĩ đến anh, mầm non kia như được bón phân tưới nước, dần dần mọc rễ nảy mầm, tạo thành một cây con e thẹn yếu ớt.
Cảm giác mong đợi này không những mang theo hương vị ngọt ngào mà còn có cả một chút mờ mịt không ai đoán được. Mấy hôm nay hai người đều ít liên lạc với nhau. Anh có vẻ rất bận nên Chu Nịnh Nịnh đành phải ngượng ngùng chủ động trước, mỗi lần như thế đều phải đợi anh gọi lại hoặc trả lời tin nhắn của cô.
Dù sao cũng là anh đang theo đuổi cô mà? Sao lại cảm thấy hơi căng thẳng…
Chu Nịnh Nịnh cảm thấy mình giống như động vật phân bào, hoặc bản thân mắc phải hội chứng trước khi yêu gì đó. Một bên chắc chắn rằng khi về Lục Cận Thâm sẽ nói đúng những gì mình mong đợi, một bên lại thấp thỏm sợ anh sẽ đột ngột đổi ý…
Thế nên mỗi khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của Lục Cận Thâm bên điện thoại, cô suýt nữa đã không kìm được mà gào lên: “Có gì thì nói luôn bây giờ đi, đừng đợi đến khi anh về!”
Chiều thứ sáu không có lớp, Trịnh Thiến Thiến lại chạy đến đại học Q đi chơi cùng bạn trai. Sau khi ăn trưa xong, Chu Nịnh Nịnh một mình ôm dụng cụ vẽ ra khỏi kí túc xá, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-kieu-ngao/1279005/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.