Anh tự mình lái xe trở về, để ý hiện tại Liên Nam đang ở một mình, nhưng cậu ấy cũng không che giấu được nỗi buồn thoáng qua đang thể hiện trên nét mặt.
Còn có điện thoại rớt xuống sân vườn nhưng lại chẳng buồn nhặt lên, có vẻ như Zino đã kể lại về kết quả cuộc phẫu thuật cho mọi người rồi.
Nhưng hiện tại vẫn chỉ có anh là biết được kết quả thật sự……
Liên Nam thấy có người đã trở về, nhìn anh khẽ hỏi:“Viễn Phong, cậu….có ổn không?”
Nên nói như thế nào, anh tự hỏi bản thân….
Định hé miệng nói vài lời, nhưng anh vốn đã quyết định sẽ không tiết lộ sớm chuyện này, chỉ dùng biểu cảm bất lực để đáp lại Liên Nam.
Liên Nam đoán ra được phần nào, vội cúi mặt: “Xin lỗi cậu, cậu thân là người đưa Tiểu Nguyên về, tớ đáng lẽ không nên hỏi….”
“Tớ cũng buồn, nhưng tớ phải mạnh mẽ, chỉ có vậy em ấy mới không buồn khi nhìn từ trời cao xuống…”
Họ cũng không phải là thần linh, cũng đâu thể can thiệp được số phận của người khác.
Nhưng ít nhất đối với họ, họ cũng không biết chuyện Đào Nguyên có khối u quá muộn, để rồi lại hối tiếc nhiều hơn khi biết được lí do cậu đã ra đi bất ngờ….
Họ đã làm những gì có thể làm rồi, nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới…. Googl𝑒 t𝗋ang nà𝔂, đọc nga𝔂 không quảng cáo ﹏ t𝗋u𝒎t𝗋u 𝔂𝑒n.𝙑n ﹏
“Em ấy, có lẽ thực sự giống một người em trai hơn người ngoài.”
Viễn Phong nhíu mày: “Tại sao cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-jg-da-cuoi-toi/3488933/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.