Zino vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy và gọi tên cậu, nhưng cậu lại không có động tĩnh nào, máu trên lưng đã ngấm vào tay tạo nên cảm giác ươn ướt lẫn tanh tưởi, phẫn nộ nhìn vào hai tên mới gây chuyện kia.
“Mấy người còn có nhân tính không!”
Max không nhận ra ai trước mặt hùa theo: “Không có nhân tính đấy thì sao? Đằng nào tụi này cũng là chiến đội có tiếng, đám người hèn các ngươi biết điều một chút….”
*Bốp*
Aplor ném túi xách của Pon ngay thẳng mặt trong cơn phẫn nộ khi tận mắt chứng kiến cảnh này, ước mơ của cậu chính là gia nhập một chiến đội có thể hoà đồng với nhau, nên mới vào đây với tư cách là thành viên dự bị.
Giờ chỉ có thể than rằng bản thân quá ngu muội khi ở cái chiến đội nát cả nhân cách này tận 2 năm trời….
Pon kéo mạnh cổ áo Aplor: “Thằng này gan! Chỉ là dự bị thôi mà mày cũng dám…!”
Aplor cũng không phải là người chịu đựng mãi, liền đạp ngay bụng Pon khiến người ta ngã loạng choạng.
“Tôi quá hối hận khi gia nhập vào chiến đội mấy người, để rồi lại bị coi là osin không công!”
“Khiếp thật chứ, đồ phản bội Aplor, đi chết đi!”
Max lập tức “dạy dỗ” người ta bằng cách cho một đấm vào mặt Aplor, Pon cũng đứng dậy và lấy chân đạp thân người, Zino chứng kiến cảnh này thật sự không dám tin đây chính là chiến đội ăn ý nhất đã thua trận ở vòng Bán Kết….
“Mau…mau đưa người đi đi….Anh gì đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-jg-da-cuoi-toi/3488565/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.