Họ cuối cùng đã quyết định sau một lúc bàn bạc, sẽ cứu lấy Đào Nguyên khỏi tay tử thần dù có phải tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa.
Tiền đối với họ có thể mua được mọi thứ, nhưng một mạng người có thể được cứu lấy bằng tiền thì nó hoàn toàn còn hơn cả khối vật chất chỉ để thỏa mãn lòng tự cao.
Nhưng nói với mọi người về bệnh tình của cậu hay không, tạm thời không nhắc đến một chữ nào.
Zino dẫn Khoa Vũ tới bệnh viện cậu khám sức khỏe toàn thân, lại không thấy bóng dáng cậu đâu cả.
Đi tới chỗ tiếp tân tìm người, bảo là lượt của Đào Nguyên đã xong từ 4 phút trước, họ linh cảm có chuyện không hay xảy ra.
Zino: “Em ở lại đây, anh đi tìm người.”
Khoa Vũ: “Em sẽ hỏi thêm một chút ở đây, anh cứ đi tìm người đi.”
Zino vội vàng chạy ra ngoài tìm khắp bệnh viện, cô nhân lúc chồng đang đi ra liền lấy thẻ thân phận ra, y tá trực ban lâu năm để ý tới hội cung kính chào người.
“Phó chủ tịch, người tới đây là có việc gì không ạ?”
Cô cứng rắn bảo người: “Cái người tên là Đào Nguyên đó, photo thêm cho tôi một bản sao về kết quả kiểm tra toàn thân mới nhất của vị khách đấy, nội trong 10 phút.”
…----------------…
Chạy xung quanh bên ngoài, cuối cùng thấy bóng dáng cậu đang ngồi một mình cạnh hồ nước nuôi cá của bệnh viện, nhìn từ phía sau tỏa ra sự thê lương mấy ai thấu hiểu nổi.
“Đào Đào! Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-jg-da-cuoi-toi/3486105/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.