Đào Nguyên hôm nay tỉnh dậy rất sớm, có lẽ là do niềm vui được livestream cùng anh vẫn còn tồn đọng lại trong trí nhớ của cậu chăng, tự mình hỏi mình như thế đấy.
Hay cậu nghĩ, đó là do sự tích cực của mọi người thể hiện ngày hôm qua đã khiến cậu có thể khởi đầu một ngày mới tươi mát, không cẩu huyết?
Nhưng đó là những gì cậu nghĩ trong trí tưởng tượng của chính mình mà thôi……
*Dong ~*
Mới bước ra khỏi phòng của Viễn Phong, trước phía ban công lại có một cái đền với một hình nộm nhìn trông rất quái dị, không biết đây là tác phẩm của người đã quá cố hay một linh hồn vất vưởng ở đây để lại nữa.
Viễn Phong mở cửa phòng ra suýt đυ.ng phải cậu: “Tiểu Nguyên, không phải em đang định xuống bếp sao?”
Cậu lạnh lùng chỉ về phía bên ngoài, anh theo hướng cậu chỉ cũng phát hiện ngôi đền quái dị ấy, hoàn toàn không biết nói nên lời theo cậu luôn.
“Ai làm cái này vậy không biết?”
“Có trời mới biết đấy, mới ra khỏi phòng nó đập vào mắt như vậy rồi……”
Không còn cách nào khác ngoài việc kiểm tra toàn thể thứ đấy cả.
Hai người lục soát hết toàn bộ ngóc ngách, kết luận lại nó chỉ là một cái đền được làm bằng thùng giấy cũ và hình nộm cũng được trang trí bằng những vật liệu khác nhau, bên trong cũng chỉ có những tờ giấy cuộn cỡ nhỏ mà thôi.
“Cái này chịu rồi, lát mọi người tỉnh dậy thì chúng ta vẫn nên hỏi….”
“Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-jg-da-cuoi-toi/3471964/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.