Lại sang tới một ngày mới nữa, Đào Nguyên gật gù tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học của mình.
Giờ cũng chỉ mới là 5 giờ sáng, ban ngày vẫn chưa lộ diện bên ngoài qua cửa sổ. Viễn Phong đang nằm bên cạnh cậu, một tay để cậu gác đầu lên nằm, một tay lại ôm lấy cậu tựa như cậu là gối ôm để anh có thể ngủ ngon.
Cậu lại yên tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ, phải nói ai là người có diễm phúc nhất có thể tận mắt chứng kiến được nhan sắc của anh mọi thời điểm, người đó sẽ có thể tưởng tượng được đủ điều trên trời tới tận vũ trụ.
Chỉ có thể kết luận lại bằng một từ: Đẹp.
Ngũ quan sắc sảo, không một vết sẹo hay mụn nổi, da khá ngâm, mái tóc rũ xuống lúc ngủ lại càng nhấn mạnh thêm vẻ đẹp vốn có ấy, khẩu miệng thỉnh thoảng hở ra một phần nhỏ lại muốn hôn lên một cái thật ngọt ngào.
Không chỉ nam giới lẫn nữ giới, chỉ cần là những người đều biết tới anh cũng đều muốn được nằm bên cạnh nam thần một lần trong đời.
Cậu là người may mắn nhất, không những được anh đưa về và nằm cạnh nhau mỗi ngày, mà còn là người lo toàn cho cuộc sống cá nhân của anh.
Nhưng cậu lại không hiểu nổi bản thân, tại sao anh lại khiến cho cậu một cảm giác vô cùng quen thuộc, quen đến nỗi dù đã hơn 10 năm không gặp lại nhau vẫn còn nhớ như in hình bóng ấy.
Cũng đáng nói đến, trong giấc mơ cậu cũng mơ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-jg-da-cuoi-toi/3471958/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.