“Nó đâu rồi nhỉ….”
Viễn Phong muốn lấy một bản khuôn hợp đồng, anh muốn tự tay mình viết nó ra để đưa cho đối phương kí tên. Nhưng anh nghĩ mọi việc sẽ rất trót lọt, đến khi Hàn Doanh bất ngờ xông vào phòng quản lý để lấy thêm đồ dùng.
Hai người bốn ánh mắt nhìn nhau, không khí trong phòng lại bỗng nhiên vô cùng khó xử rất nhiều
“Đội trưởng, cậu đây là…..”
“Tôi lấy khuôn mẫu hợp đồng, cậu cần gì khác?”
“Không phải, cậu đây là muốn đột nhiên giải nghệ! Cậu đừng nghĩ quẩn như thế, độ tuổi này vẫn còn chơi thêm được nhiều năm nữa…..”
“Tôi còn chưa nghĩ tới việc giải nghệ, tôi chỉ là muốn tìm thêm một quản lý chia sẻ công việc.”
Viễn Phong tìm thấy thứ mình cần, thong dong rời đi trước khi Hàn Doanh phản ứng lại, nhưng anh lại dừng chân giữa chừng, ân cần khuyên nhủ đồng đội.
“Bảo với anh Trưởng Ca là về sau sẽ có người làm chung công việc với ảnh rồi, đợi mấy hôm nữa tôi đích thân dẫn về.”
Người ta chưa hiểu được hàm ý của câu nói ấy thì anh đã bước lên tầng trên rồi. Hàn Doanh còn muốn đi theo xem cậu ta viết bản hợp đồng nào thì tiếng của Mãn Hạnh vang lên từ phòng khách nghe rất bi thương.
“HÀN CA! MAU LẤY ĐỒ NHANH LÊN ĐI! QUẢN LÝ ĐANG MUỐN XUẤT HỒN KÌA!”
...———————...
Ba ngày sau.
*Rào…..*
Đào Nguyên đứng soi gương, nhìn lại bản thân mình trong đấy khá lâu trong nhà vệ sinh nhỏ bé.
Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-jg-da-cuoi-toi/3471945/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.