Cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau rời giường, Tô Diệc mắt đã có quầng thâm. Cô vừa rửa mặt xong thì nhận Wechat của Lục Giam
[Xuống lầu]
Tô Diệc khoác áo lông vũ lên bộ đồ ngủ, chân trần mang giày chạy xuống lầu.
Lục Giam vốn đưa lưng về phía cô, như có tâm linh tương thông, bỗng chốc xoay người. Nhìn cô hướng mình chạy đến, gương mặt càng lúc càng rõ, hai quầng thâm cũng theo đó hiện rõ.
Tâm Lục Giam như có kim châm một chút, hơi đau đớn.
"Em có biết ai người khoa công trình gỗ năm nhất tên Ngô Lãng?" Anh đi thẳng vào vấn đề chính.
Tô Diệc tuy rằng nghi hoặc, nhưng là cô biết Lục Giam không tự dưng mà hỏi như vậy, gật gật đầu:" Không chỉ biết, mà em cùng hắn còn có một chút ân oán nhỏ"
Đáp án tựa như Lục Giam đã dự kiến, anh đem điện thoại chính mình cho cô:" Nhìn xem đi"
Tô Diệc tiếp nhận, càng xem càng kinh ngạc:" Ảnh hai chúng ta cùng bình luận công kích ác ý là hắn phát? Anh như thế nào tra được?"
Lục Giam nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời:" Dựa theo dấu vết hắn để lại"
Tô Diệc mắt trợn tròn:" Nhưng đó là tài khoản hắn trên diễn đàn đưa tin tức, khẳng định có mật mã, làm sao anh biết?"
Lục Giam cảm thấy cô ngây ngô hỏi, đôi mắt to tròn như một khe suối nhẹ êm, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy ảnh ngược chính mình. Anh khẽ cười một tiếng, giọng nói ẩn chứa sự tự tin:" Anh muốn biết là có thể biết, mặc kệ có mã hóa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-hoan-my/2844/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.