Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Tô Diệc vội gọi điện thoại cho mẹ cô Chu Kết Thu.
Cô có chút lo lắng.
Ba cô Tô Húc Đông là một đội viên chữa cháy, 25 tuổi trong một lần làm nhiệm vụ đã vinh quang hy sinh, lúc ấy Chu Kết Thu sắp sinh.
Tô Húc Đông là con út trong nhà. Nhà nhà đều thương con út hơn, điều đó trên người bà nội cô càng rõ ràng.
Năm đó Tô Húc Đông với Chu Kết Thu là tự do yêu đương, cũng không có sự đồng ý của cha mẹ đã cưới bà. Cho nên bất kể Chu Kết Thu làm gì, mẹ chồng đều xỉa xối, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đều rất khẩn trương.
Mà Tô Húc Đông mất sớm, Tô Diệc được sinh ra, càng làm cho mẹ chồng chán ghét Tô Kết Thu đến cực điểm. Bà ấy nhận định Chu Kết Thu là đồ sao chổi --- bà vừa vào cửa, con trai bà ấy liền có chuyện, sinh con thì là con gái, liền chặt đứt không cho bà hương khói Tô Húc Đông.
Cho nên, mấy năm nay, bà ấy đối với Chu Kết Thu mặc kệ mẹ con gì cũng không hỏi, hơn nữa chỉ cần khó chịu trong lòng liền tìm tới cửa nháo một hồi.
Hôm nay là ngày giỗ Tô Húc Đông, như thường lệ bà ấy nhất định sẽ tới nhà ồn ào.
"Điện thoại tạm thời không thể kết nối được....." Điện thoại reo lên bảy tám hồi chuông, vẫn là không ai bắt máy.
Tô Diệc có chút hoảng loạn, đơn giản cầm cặp sách ra khỏi cửa.
Cô cũng không biết chính mình đi đâu, ngồi ở ghế đá ven đường gọi điện thoại.
Chính là điện thoại Chu Kết Thu trước sau không ai nhận.
Tô Diệc nghĩ nếu một lát nữa còn không có người nhận, cô sẽ gọi cho dì tìm hiểu một chút. Cô đứng dậy rời khỏi, lại quên phía trước còn có một bậc thang, một chân đạp không, thân người liền chúi về phía trước, bỗng nhiên cánh tay bị người ta vung bắt lấy, cô liền lùi lại phía sau tiến vào một cái ôm cứng rắn.
Tiếp theo trên đỉnh đầu có thanh âm vang lên:" Em đang làm gì? Đi cũng không nhìn đường"
Đồng thời, một mùi mộc hương nhàn nhạt quen thuộc quẩn quanh chóp mũi.
Là Lục Giam.
Tô Diệc dựa vào ngực anh, theo bản năng vỗ vỗ bộ ngực, quay đầu nhìn anh:" Cảm ơn, nếu không gương mặt này của em sẽ biến dạng....."
Lục Giam bị cô chọc cười, ngón trỏ ở trên trán cô gõ gõ.
Lúc này điện thoại vang lên, là âm thanh riêng của mẹ, Tô Diệc cơ hồ trong nháy mắt ấn nghe.
"Mẹ, mẹ làm gì, sao không nghe điện thoại, làm cho con lo lắng gần chết"
"Tô Diệc, là chú Chương, mẹ con hiện tại đang ở bệnh viện " Đầu bên kia truyền đến thanh âm của đàn ông trung niên.
Tô Diệc đầu "Ong" một tiếng, trước mắt đột nhiên đen lại. Cô nghe chính mình nén giọng hỏi:" Mẹ con bị làm sao thế?"
"Sáng nay từ trên cao cầu thang té xuống, đã làm kiểm tra, là não chấn động nhẹ cùng cổ chân bị bầm, con không còn lo lắng, hiện tại đã ổn định"
Như thế nào có thể không lo lắng?
Tô Diệc lập tức nói:" Con hiện tại ra sân bay"
"Không cần, mẹ con nói không cho con trở về. Có chú chiếu cố bà ấy, con yên tâm"
Tô Diệc đứng bên một cây bạch quả, cô cúi đầu, bàn tay cùng khuôn mặt như bị rút hết máu, tái nhợt.
"Em phải trở về xem mẹ?" Lục Giam ôn nhu hỏi. Anh ở bên cô nên cuộc điện thoại nghe rành mạch.
Tô Diệc ngửa đầu, ánh nắng chiếu lên nam sinh tuấn mĩ hơn người, gương mặt biểu tình nghiêm túc không hợp với tuổi.
Cô gật gật đầu, chạy nhanh nói câu:" Học trưởng, em có việc, đi trước" Cũng không đợi anh đáp lại, liền hướng KTX chạy tới.
Tô Diệc một hơi chạy lên lầu,"Ầm" một tiếng, cửa phòng mở ra.
Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ một đứng một ngồi, nghe tiếng động quay lại nhìn cô.
Liễu Minh Nguyệt vỗ vỗ ngực: "Gì a, cậu làm tớ sợ gần chết"
Tô Diệc đóng cửa lại, một bên thở dốc nói xin lỗi, một bên trèo lên giường ngủ, thu dọn đồ đạc.
Âu Dương Mỹ Mỹ kỳ quái nói:" Tô Diệc, cậu làm sao vậy, sao lại thu dọn đồ"
"Mẹ tớ nhập viện, tớ phải về xem sao"
"Dì bị làm sao, bệnh gì a?"
"Có nghiêm trọng không?"
Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ cùng kêu lên hỏi, Tô Diệc lắc lắc đầu:" Từ cầu thang cao té xuống, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là tớ không yên lòng, phải về xem sao"
"Vậy ba cậu đâu?" Âu Dương Mỹ Mỹ theo bản năng hỏi.
Tô Diệc vừa thu thập đồ vừa nói:" Tớ từ khi còn rất nhỏ, ba liền qua đời, tớ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau"
Liễu Minh Nguyệt hướng Âu Dương Mỹ Mỹ đưa mắt ra hiệu, ý không cần hỏi nữa:" Tô Diệc, cậu đừng có gấp a, dì khẳng định không có việc gì. Cậu trở về mấy ngày, tớ xin nghỉ giúp cậu? Có mang giấy tờ tùy thân? Cậu có đủ tiền mua vé máy bay không?"
"Được rồi, tớ có tiền, cảm ơn" Tô Diệc đã thu thập đồ đạc xong.
Âu Dương Mỹ Mỹ cũng nói:" Vậy cậu trên đường cẩn thận, đừng nóng vội. Cái gì cũng có thể hỗ trợ, ngàn vạn lần đừng kích động."
Tô Diệc gật gật đầu:" Cảm ơn, tớ đi trước, trở về gặp"
Cô chạy ra khỏi KTX, liền thấy Lục Giam đang đứng ở ven đường.
"Thu thập xong rồi? Có mang giấy tờ tùy thân?" Anh hỏi.
Tô Diệc gật đầu.
"Vậy đi thôi" Nói, Lục Giam đã đi lên phía trước.
Tô Diệc sửng sốt:"A, đi đâu?"
"Đi sân bay" Lục Giam một bộ dáng đương nhiên:" Anh đưa em đi"
"Không cần không cần, em đã kêu xe" Tô Diệc vội vàng nói.
Lục Giam liếc cô một cái:" Em không biết giờ này xe gần nhất sẽ rất lâu sao?"
"Nhưng hiện tại là ban ngày, chắc không thành vấn đề"
Lục Giam lười nghe cô giải thích, kéo cổ tay cô, liền đi ra ngoài.
Tô Diệc nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trên cổ tay mình, ngơ ngác đi theo.
Ngồi trên xe, Lục Giam không nói gì nữa.
Trong phòng chờ VIP có âm nhạc, thỉnh thoảng có tiếng Trung tiếng Anh luân phiên vang lên bên tai.
Lục Giam đưa cho cô một chai thủy tinh, thần sắc bình tĩnh cô nàng ngốc nghếch Tô Diệc nói:" Em như thế nào choáng váng rồi?"
Tô Diệc nhìn anh, có chút không kịp phản ứng. Cô căn bản không nghĩ tới, Lục Giam bày một khi đưa, liền trực tiếp đưa đến phòng chờ máy bay.
"Anh cũng đi trấn X?"
Lục Giam không đáp mà hỏi lại:" Chúng ta không phải anh em tốt sao? Nhà em xảy ra chuyện, lại là thân nữ nhi, bôn ba qua lại mấy ngàn km không an toàn "
Tô Diệc: "........."
Cô nghiêng đầu, nhìn nam sinh bên cạnh. Anh ở chỗ ngồi dựa vào phía sau, hay tay khoanh ở ngực, nhắm mắt, bóng mi rậm hạ xuống tại mí mắt một vòng đen nhạt.
Cô thấy Lục Giam này chính là điển hình của "Ngoài lạnh trong nóng". Bên ngoài nhìn rất lạnh không thích nói chuyện, cũng không nhìn phản ứng người khác, nhưng một khi đã là bạn bè, sẽ hết mực mà giúp đỡ. Hơn nữa về đạo lý làm người cho thấy anh được giáo dục rất tốt. Anh không bát quái hỏi chú Chương là ai, ba cô như thế nào không ở bên..... Anh nghĩ cô chắc hẳn không giải thích, liền ở bên giúp đỡ mà không cần hỏi gì.
Tô Diệc trong lòng ấm áp, chân thành mà nói:" Lục Giam, cám ơn anh "
Lục Giam mở mắt ra, cặp mắt thâm thúy có nét nhu hòa, anh "Ân" một tiếng, rồi lại nhắm mắt.
Hôm nay là cuối tuần, bọn họ chỉ mua được vé lúc 6h50 tối, vẫn là khoang VIP. Tô Diệc từ Wechat trả tiền vé máy bay lại cho Lục Giam, anh nhìn điện thoại, không nhận.
Tô Diệc chọc chọc cánh tay anh:" Anh đưa em trở về, như thế nào anh còn bỏ tiền mua vé máy bay? Lại nói, em có tiền mà?"
Lục Giam hừ một tiếng, xoa xoa đầu cô:" Được rồi, không cần so đo, về trường học mời anh ăn cơm đi. Đúng rồi, lần trước hương vị bánh kem em làm không tồi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]