Chương trước
Chương sau
Giải đấu cờ vây League sau khi giằng co gần nửa năm cuối cùng cũng gần kết thúc. Trường Y vốn dĩ không được coi trọng, lại một đường đi đến bán kết, có thể xem là đột phá trong lịch sử.

Thứ bảy này, bọn họ sẽ thi đấu cùng hạng 5 năm trước--- Trường J, tranh đoạt hạng 3.

"Trường J vốn cũng là một đội mạnh, cờ chủ tướng vững vàng, biết tiến biết lùi, thật không dễ đối phó." Lục Giam nhéo nhéo khuôn mặt Tô Diệc, nói.

"Đừng khẩn trương, cố lên, anh nhất định làm tốt." Tô Diệc giữ tay anh. Người này mỗi lần thấy cô, không phải xoa xoa đầu, thì chính là xoa xoa mặt, hoặc là đùa giỡn với những ngón tay.

Lục Giam lắc đầu:" Anh muốn em nói câu kia cơ."

Tô Diệc nghi hoặc mà nhìn anh:" Câu gì?"

Khóe môi Lục Giam cong lên, chân mày nhướng nhướng:" Lục Giam, Lục Giam, em yêu anh, như chuột yêu gạo."

Lòng Tô Diệc nhảy dựng, da mặt cô rất mỏng nha:" Em cự tuyệt."

"Liền nói một lần thôi, được không?" Lục Giam dúi người nói ở bên tai cô, mang theo dụ dỗ. Thanh âm anh vốn là trầm thấp dễ nghe, Tô Diệc cảm thấy cho dù anh nói gì thì chính mình có lẽ đều đáp ứng.

"Vậy anh không được cười."

"Ân, không cười, em nói đi."

"Lục Giam, Lục Giam, em......yêu anh, như chuột yêu gạo." Tô Diệc âm thanh nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại như tiếng muỗi hừ hừ.

Sau đó cô nghe được thanh âm Lục Giam cười khẽ.

Tô Diệc ngước mắt, thấy anh mày giãn ra, khóe môi cong cong, khuôn mặt cỡn bợt nhưng lại soái quá mức quy định.

"Anh còn cười, có cái gì buồn cười chứ?" Tô Diệc tức giận giơ tay lên đấm vào ngực anh.

"Anh không cười." Lục Giam nắm lấy tay chạy loạn của cô.

"Đôi mắt anh đang cười."

"Nếu em nói anh đang cười, thì anh chính là đang cười." Nói xong, Lục Giam đã một tay kéo cô vào trong ngực.

"Tô Diệc." Anh ở bên tai cô khẽ gọi.

"Ân?"

"Anh cũng yêu em." Nói xong, Lục Giam dùng môi cọ cọ vành tai cô, sau đó há miệng ngậm lấy.

Tô Diệc bị anh trêu đùa đến tâm đều ngứa, chân mềm nhũn.

"Cố lên!" Cô đem mặt chôn ở ngực anh, nhắm mắt lại cảm thụ cái ôm ấp áp rộng lớn của anh.

"Ngày mai em sẽ ở hiện trường nhìn anh."

- --------

Sinh viên cờ vây League tổ chức nghi lễ bế mạc, là tại công viên phía đông cờ viện Trung Quốc cử hành.

Bên trong có bốn đội, trong đó có trường Y là thi đấu giành huy chương đồng.

Đội cỗ vũ trường Y cũng đến, khi các đội viên lên sân khấu, các tiểu muội nhiệt liệt vỗ tay, trực tiếp làm cho không khí sôi trào đỉnh điểm.

Mặt khác bên nhóm ủng hộ trường J có chút yếu, ai bảo bọn họ quá ít nữ sinh, thanh âm không đủ đâu.

Mỹ nhan Lục Giam thật sự quá xuất chúng, đứng ở giữa đám người, biểu tình cao lãnh, làm không ít tiểu muội ở đây mất khống chế.

Âu Dương Mỹ Mỹ thuần túy là đến xem náo nhiệt, chạm vào cánh tay Tô Diệc:" Chàng trai của cậu nhất cử nhất động đều biết trêu ghẹo thật sự, nếu chủ tướng của trường Y là nữ sinh thì tốt biết bao, ra chiêu nam nhân kế thì không cần tốn sức nữa rồi."

Tô Diệc liếc cô nàng một cái:" Lục quý nhân nhà tớ là sử dụng bằng chính thực lực, không phải dùng nhan sắc."

Kết thúc hai giờ ác chiến, trường Y đã chiến thắng. Trong đó Lục Giam chiến thắng chủ tướng của trường J, đó là cống hiến quan trọng nhất cho đội cờ vây.

Như thế, trong giải cờ vây League lần này, trường Y giành được huy chương đồng, tạo trang lịch sử mới. Không chỉ như thế, Lục Giam còn giành được giải thưởng chủ tướng tốt nhất, thắng liên tiếp ba lần liền nhận được ba giải thưởng, lấy thành tích lóa mắt kết thúc lộ trình League năm nay.

Tô Diệc chờ Lục Giam ra tới, cùng anh nói tiếng chúc mừng. Lại không nghĩ đội cổ vũ bên ngoài cũng quá nhiệt tình, cô căn bản là không thể chen vào, chỉ có thể đứng trên một cái bậc thang rất xa.

Thực mau, các đội viên ra tới.

Đã sớm chờ lâu nên tập thể mọi người đều hoan hô, đem bọn họ quay quanh bên trong,thậm chí có không ít tiểu muội xin chụp ảnh cùng chữ ký.

Tưởng Duyên ai đến cũng không cự tuyệt, phải ôm trái ấp, cười đến cực kỳ vui vẻ.

Âu Dương Mỹ Mỹ nhìn, trực tiếp trợn mắt:" Đại ngu ngốc.".

Lục Giam vẫn là diện một khuôn mặt than. Cho dù mới vừa kết thúc một trận chiến vô cùng hao tâm tốn lực, nhưng đôi mắt anh trước sau như một đều sạch sẽ, không có chút mệt mỏi. Chỉ là người quá nhiều, anh muốn chạy thoát cũng không được, huống chi còn bị Hạ Minh lôi kéo cùng mọi người chụp hình.

Đây chính là thời khắc đột phá lịch sử a, như thế nào lại không chụp hình lưu niệm?!

Ánh mắt Lục Giam đảo quanh, đột nhiên cố định. Anh thấy Tô Diệc ở bậc thang xa xa, cô thấy anh nhìn lại đây, liền giống như chú thỏ mà nhảy nhảy lên, đồng thời vươn hai ngón cái, cho anh điểm tán thưởng.

Lục Giam nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt sáng lấp lánh của cô, trong nháy mắt con ngươi tinh khiết của anh tràn đầy ý cười, nhàn nhạt cười cười.

Một tiểu muội trực tiếp kinh hãi, thần trí không thanh tỉnh nữa mà hô to:" Lục Giam, em yêu anh!"

Cô nàng một hô, người người chung quanh cũng đều bắt đầu hô, khắp nơi đều là "Lục Giam, em yêu anh!".

Trong khung cảnh điên cuồng như vậy, Lục Giam tách khỏi đám người, mặc kệ những ánh mắt, đi đến bên cạnh Tô Diệc. Thấy đôi mắt xinh đẹp to tròn của cô, tỏa sáng mà nhìn anh, khóe môi còn treo lên ý cười ngây ngô.

Anh giơ tay lên xoa tóc cô, cúi đầu cười nhìn cô hỏi:

"Anh soái không?"

"Soái."

"Anh giỏi không?"

"Giỏi."

"Em thích không?"

"Lục Giam, anh rất soái, rất giỏi, em rất thích anh." Trong thanh âm Tô Diệc là không dấu được vui vẻ, nói xong, cô nhịn không được nhón chân, cho anh một nụ hôn vang dội bên má.

Thấy thế, Tưởng Duyên đi đầu ồn ào, chung quanh đều là tiếng huýt sáo.

Tô Diệc lúc này mới thanh tỉnh, buông anh ra, đôi tay che mặt cũng không che được đôi tai đỏ bừng.

Giữa trưa theo thường lệ là liên hoan, bất quá phạm vi thạm dự được mở rộng không ít. Không chỉ có người nhà của đội viên cờ vây, còn có phóng viên xã, hệ báo chí, hội học sinh.

Trên bàn cơm, liền có liên tiếp có mấy tiểu muội đánh giá Lục Giam.

Tuy rằng nói chàng trai của mình được hoan nghênh là niềm vinh hạnh của mình, cô cũng không sợ bị gậy thọc bánh xe(*). Nhưng là luôn có những ánh mắt hoặc là trực tiếp trắng trợn hoặc là mờ ám hướng lên người Lục Giam, trong lòng Tô Diệc liền khó chịu.

(*) giật người yêu, giật chồng người khác.

Đây là xem cô chết rồi?!

Nhưng cô lại không thể trực tiếp mà nói----- Chàng trai của tôi, không cho nhìn.

Quá mất phong độ rồi.

Vì thế, Tô Diệc chống cằm, chớp đôi mắt, nhìn người bên cạnh gắp cho cô khối thịt gà, nói:" Người ta không muốn ăn thịt gà, muốn ăn tôm ăn tôm~~~"

Thanh âm kệch cỡm làm cho mọi người đều nổi da gà.

Lục Giam:"......"

Tô Diệc có điểm lo lắng chỉ số EQ tình yêu của người này không đủ, vạn nhất phong tình không hiểu, nghe không ra ý của cô thì sao bây giờ?

Cô lại chớp chớp mắt, lông mi dài run rẩy.

Kỳ thật, cô xem nhẹ Lục Giam rồi. Anh rất chú ý đến tình cảm của công chúng, rảnh liền lướt lướt xem, anh cũng không còn là anh lúc trước nữa rồi.

Con gái khi yêu có đôi khi chính là vô cớ gây rối, cho nên các chàng trai phải rộng lượng một chút.

Để bạn gái ngẫu hứng một chút thì có sao?!

Phải biết chiều chuộng con gái a! Huống chi bây giờ cả tinh thần và thể xác của anh đều ở trên người Tô Diệc.

Vì thế anh rất biết nghe lời mà gắp mấy con tôm ở trên mâm, sau đó lấy khăn ướt lau tay cẩn thận, tiện đà đặc biệt lột sạch vỏ tôm.

Nam thần chính là nam thần, động tác thong thả ung dung, người xem đều là thấy cảnh đẹp ý vui.

Lục Giam đem toàn bộ lột tốt, lại xoa xoa tay, đem thit tôm bỏ đến chén Tô Diệc, vẻ mặt sủng nịnh mà nói:" Có đủ không, nếu không đủ, lại lấy thêm một phần?"

Tô Diệc đối với cái này đặc biệt hài lòng. Cô cười tủm tỉm mà gắp một cái đến miệng Lục Giam: "Anh vất vả rồi, ăn đi nào."

Hai người trước mặt mọi người mà ân ân ái ái, mọi người ở hiện trường trầm mặc vài giây ngắn ngủi, rồi sau đó là tiếng huýt sáo ngả ngớn không dứt.

Ai có thể nghĩ đến Lục Giam một thân cao lãnh cấm dục, lại là một tên thê nô a!

Quả thực!

Thoát kiếp đơn thân còn tốt, Tưởng Duyên như vậy nhưng ngay cả nụ hôn đầu còn chưa có. Anh che đôi mắt lại khoa trương mà nói:" Ngược cẩu ngược cẩu. Cơm còn ăn chưa no, đã bị nhét một bụng cẩu lương. Chốc lát nữa, tớ phải về ổ chó phun ra mới được."

Lời nói ra, ai ai cũng cười ha ha.

Tô Diệc cũng cười, tầm mắt lơ đãng liếc nhìn qua một vài vị.

Quả nhiên, sắc mặt đều cứng đờ.

Tâm tình của cô rất tốt.

Buổi tối 9h, lấy KTX nữ sinh làm trung tâm, trong phạm vi 50m mỗi ngày đều sẽ có trường hợp các cặp tình lữ biểu diễn lưu luyến không muốn rời.

Lục Giam cùng Tô Diệc cũng không ngoại lệ.

Hai người đều hy vọng con đường này không cần nhanh như vậy đã tới.

Mắt thấy KTX gần ngay trước mắt, Lục Giam đột nhiên đứng lại, đưa tay ra nhìn cô.

"Anh hôm nay lột tôm, bị trầy vài đường rồi."

"A?" Một gương mặt đần độn.

Tô Diệc đem tay anh kéo đến trước mắt mình. Bàn tay anh so với tay cô lớn hơn không ít, cô cúi đầu, đưa bàn tay đến gần miệng.

Hô.... Thổi một ngụm khí.

"Được, thổi thổi liền không đau."

Lục Giam nhìn chằm chằm cánh môi cô, chậm rãi lắc đầu, không vừa lòng nói:" Hôn hôn mới không đau." (mặt mũi bỏ đâu hết rồi anh gì đó ơi!)

Tô Diệc trừng anh một cái:" Có thành ngữ được voi đòi tiên, anh tạo ra sao?"

Lục Giam cười khẽ, đem cô ôm vào ngực:"Nhẫn tâm!"

Hai người lại quấn quýt một hồi.

Tô Diệc thấy KTX bị vây quanh rất nhiều người.

"Xảy ra chuyện gì thế? Oa, là có người muốn đi tỏ tình sao?" Vẻ mặt cô bát quái, cũng tiến đến xem.

Vào thời gian này, có không thiếu người đến xem náo nhiệt.

Trên ban công KTX cũng thò ra rất nhiều cái đầu.

Quả nhiên, trong đám người, có người dùng nến cắm thành một hình trái tim thật lớn, đầy mặt đất. Mà ở giữa trái tim còn có một bó hoa hồng cực đại.

Một nam sinh trẻ tuổi toàn thân đều là đồ hiệu, tay ôm bó hoa hồng đứng ở đó.

Tô Diệc nhìn anh ta có điểm quen. Hình như là học hệ thương mại, tên Kiều Tư Nguyên, nhân xưng là "đứa con của Lệ Phong".

Lệ Phong là nhãn hiệu khách sạn nổi tiếng trong thành phố. Cha của Kiều Tư Nguyên là cổ đông lớn của Lệ Phong, cho nên liền được mọi người xưng "đứa con của Lệ Phong", lại nói cũng là nhân vật phong vân của trường Y.

Lúc này, đám người một trận xôn xao.

Trâu Vũ Nhàn giống như một vầng trăng sáng đi tới, tóc xõa dài trên vai, váy dài lay động, vẫn như cũ là một nữ thần xinh đẹp vạn người mê.

Khó trách hôm nay liên hoan đội cờ vây cô ta cũng không có tham gia, nguyên lai là còn có cái hẹn khác.

Trâu Vũ Nhàn nghiêng nửa mặt nhìn về phía Kiều Tư Nguyên, gò má có một tầng đỏ ửng mỏng. Diện mạo xinh đẹp là đã một vũ khí giết người, đặc biệt cô ta còn là loại vũ mị rung động lòng người này, cơ hồ không có nam nhân nào có thể chống cự.

Nhìn đến Lục Giam cùng Tô Diệc đứng trong đám người, đáy mắt Trâu Vũ Nhàn xẹt qua một tia phức tạp, tiện đà dùng vẻ ngượng ngùng mà hoàn mỹ che dấu.

Kiều Tư Nguyên cơ hồ vừa vào học đã bắt đầu theo đuổi cô ta. Tuy rằng cô ta chưa động tâm, nhưng là rất hưởng thụ hư vinh anh ta mang lại, hơn nữa Kiều Tư Nguyên chẳng những anh tú còn mang theo soái khí, gia cảnh hoàn hảo. Cô ta sinh ra trong gia đình trí thức, cha mẹ cô ta từ nhỏ coi như viên ngọc ở trên tay, vật chất gì cũng chưa từng cự tuyệt, nhưng so với Kiều gia thì không thể đánh đồng được.

Cảm tình đối với Lục Giam, cô ta hoàn toàn nhìn ra được không có một tia được hồi báo nào, kịp thời ngăn tổn thương chính là biện pháp thông minh nhất.

Từ ngoại hình xem, Kiều Tư Nguyên so với Lục Giam vẫn là kém hơn một chút, nhưng điều hiện gia đình anh ta hẳn là nghiền nát Lục Giam. (Để rồi xem! (•‿•))

Nghĩ đến đây, những rối rắm trong lòng cô ta biến mất không còn bóng dáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.