🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đảo mắt đã đến Tết Âm lịch, ở những ngày này toàn dân toàn gia đều được nghỉ đoàn viên, Lục Giam cũng quá thê thảm. Ba mẹ, ông bà, em trai trước Tết đã đi du lịch, mà bạn gái cũng trở về quê nhà cách mấy ngàn km.

Trước Tết, Hứa Thuần đã giúp anh tìm công việc kiếm thêm thông thu nhập - đại ngôn thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ. Cái hợp đồng đại ngôn này vẫn luôn là độc quyền của Hứa Thuần, bất quá bởi vì <> phát nhiệt, đối phương đối với Lục Giam cũng có hứng thú, cho nên Hứa Thuần ở giữa giựt dây, thúc đẩy lần hợp tác này.

Lục Giam lúc mới bắt đầu không chấp nhận, dù sao anh cũng không quen với việc tạo dáng trước ánh đèn flash. Kết quả lại bị Hứa Thuần trào phúng.

Hứa Thuần: [Cậu có máy bay tư nhân không?"

Lục Giam: [Không có.]

Hứa Thuần: [Cậu có hải đảo riêng tư không?]

Lục Giam:[Cũng không có.]

Hứa Thuần: [Người anh em, vậy thì tại sao còn không nhanh kiếm gạch, không có tiền thì làm sao cưới vợ!]

Một câu nói như cảnh tỉnh, Lục Giam cảm thấy Hứa Thuần nói tương đối có đạo lý, anh xác thực phải kiếm tiền nuôi vợ.

Sau buổi quay chụp quảng cáo, bởi vì chỗ quay gần nơi ở của Hứa Thuần, cho nên hai con người bận rộn cùng nhau ăn bữa cơm.

Hứa Thuần gọi một bàn cơm hộp.

Lấy lương tâm mà nói, đồ ăn bất luận hình thức hay hương vị đều trên tiêu chuẩn, nhưng là Lục Giam lại không muốn ăn uống gì.

Gà cay sao lại toàn là ớt? Đây là món gà cay hay ớt cay? Mang tây sao lại xào đến xanh như vậy? Còn non đi. Đầu cá nhìn toàn là mỡ, không muốn ăn. Còn có hộp soup toàn là những thứ đồ ăn lung tung gì thế này? (Không có vợ là khó ở dễ sợ)

Cuối cùng anh buông đũa, cầm thức uống lên uống.

Hứa Thuần giương mắt nhìn anh, lại nhìn thức ăn trên bàn:" Cậu có phải không muốn cùng anh ăn cơm?"

"Ân."

"Ắc." Hứa Thuần cũng buông đũa, "Cậu cho rằng anh đây muốn ăn cơm với cậu sao? Nếu không phải Lâm Tiêu đi du lịch, anh con mẹ nó đang cùng bà xã ăn cơm rồi."

Lục Giam nghĩ thầm, ai không muốn cùng bà xã ăn cơm chứ? Bất đắc dĩ hai người đều là lẻ loi, tạm chấp vá trước vậy.

Hứa Thuần uống bia:"Tô tiểu muội nhà cậu thật sự biết nấu cơm?"

"Ân, cô ấy nấu so với những cái này đều xuất sắc hơn, còn có hương vị của gia đình." Lúc Lục Giam nói, khóe môi tự động giương cao lên, trong lòng có một cái gọi là tự hào không thể tả.

Hứa Thuần hừm một tiếng, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

Lúc về đến nhà, đã thực nhanh 10h, anh dùng Wechat gửi giọng nói qua. Thực mau Tô Diệc đã callvideo đến.

"Anh mới về tới nhà sao, đã ăn cơm chưa?" Tô Diệc chú ý tới trên mái tóc cùng lông mi của anh còn động lại bọt nước, hỏi:"Anh đang làm gì thế, rửa mặt?"

Lục Giam lười biếng mà giơ tay lau lau mặt, không chút để ý lại có điểm gợi cảm, Tô Diệc xem đến tâm nhộn nhạo.

"Đã cùng Hứa Thuần ăn cơm." Nói xong, anh điều chỉnh gốc độ một chút.

Trên màn hình xuất hiện cơ ngực ướt đầm, sau đó còn là cơ bụng.

Tô Diệc trợn tròn mắt, ngây ngốc mà nhìn, còn nuốt nước miếng một cái.

Lục Giam chú ý đến động tác nhỏ của cô, nhướng mày, điện thoại tiếp tục di chuyển xuống phía dưới. Theo động tác đó, thân thể trần trụi của anh từng chút từng chút lộ ra,.... Nhìn không xót một cái gì. (Biến thái a!!)

"...Ôi, mọe." Cho dù cái nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, nhưng cô vẫn bị chàng trai không có giới hạn này làm cho phải chửi thề.

Hơn nửa đêm xem video tình cảm mãnh liệt như vậy? Muốn gì chứ!

Lục Giam thâm thấp cười, lần nữa đem điện thoại chiếu vào mặt mình, vô tội nhìn cô nói:" Là em hỏi anh đang làm gì, anh chỉ là muốn trả lời em, anh là đang chuẩn bị đi tắm, vừa mở nước thì điện thoại reo."

"Ha, đổ lỗi cho em?" Tô Diệc trừng anh.

Lục Giam thần thái lười biếng, không hề có chút mình không mặc quần áo mà ngượng ngùng, "Anh đây có đẹp không?"

Tô Diệc hiện tại vô cùng hoài niệm về lúc mới quen biết nhau, chàng trai ngây thơ hay đỏ mặt:" Anh hiện tại ngày càng "hư hỏng", tại sao chứ?"

"Nam nhân đều rất "hư hỏng", hơn nữa anh chỉ "hư hỏng" đối với một người." Lục Giam nhìn cô cười "tà mị".

Wow! Vậy mà còn có thể nói chuyện phiếm, cô phải mau đi ngủ, ngủ ngay lập tức!

Bất quá Tô Diệc cảm thấy không thể tùy tiện nhận thua, cô đưa ngón trỏ cong cong:"No no no, em muốn anh "ngây thơ"."

Lục Giam:"......"

Anh mím môi, nghiến răng nói:"Chờ em trở lại, anh sẽ thu thập em đàng hoàng."

Trả lời anh chính là tiếng cười đắc ý của Tô Diệc.

Hôm 30 Tết, sau khi ăn cơm sáng, Chương Chí Quốc bắt đầu dán các câu chúc Tết. Chu Kết Thu năm nay tâm tình tốt, còn mua rất nhiều chữ dán cửa sổ, Tô Diệc hỗ trợ bôi keo, Xán Xán ở một bên hưng phấn mà quấy rối.

Xán Xán baby của chúng ta đã được 1 tuổi 2 tháng, sẽ hai chữ hai chữ mà nói ra, đi đường cũng rất nhanh nhẹn.

Dán xong trong nhà, cuối cùng là dán lên cửa lớn.

Xán Xán mặc áo khoác thật dày, ngồi ở bậc cầu thang, trong tay là quả bóng nhựa đồ chơi.
Tô Diệc thừa lúc nhóc không chú ý, liền nắm lỗ tai nhóc rồi buông ra, Xán Xán quay đầu nhìn cô, Tô Diệc vô tội mà nhìn nhóc. Chờ cậu nhóc quay đầu đi, cô lại nắm.

Sau 5 6 lần như thế, Xán Xán biết đây là chị gái cùng nhóc chơi đùa, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đôi mắt cong lên, miệng cười khanh khách, một tràng nước miệng theo đó mà chảy xuống.

"Nước miếng Đại Vương nha." Tô Diệc giả vờ ghét bỏ mà lau cho nhóc, sau đó lấy điện thoại ra muốn chụp làm lịch sử đen sau này.

Xán Xán lại vô cùng vui mừng, sau khi Tô Diệc lấy điện thoại ra, nhóc liền bắt đầu pose. Trước đem một bàn tay xòe ra thành "Năm", sau đó thêm một bàn tay thành "Mười", trong miệng còn luôn phát ra âm thanh bi ba bi bô, cuối cùng còn vờ khép hờ mắt, làm ra một tư thế đang ngủ.

Tô Diệc bị những động tác của nhóc chọc cười. Quả bóng đồ chơi bị rơi xuống đất, lăn lăn đến cổng nhà hàng xóm đối diện.

Trùng hợp, người trong nhà hàng xóm kia cũng vừa lúc mở cửa ra, Tô Diệc giương mắt nhìn đến, là một chàng trai trẻ tuổi diện mạo rất lãng tử, xem ra khoảng chừng 24-25 tuổi, trong tay là cầm theo túi rác.

Tô Diệc không quen biết anh ta, nhưng Xán Xán lại nhận ra, miệng còn không rõ mà kêu:"Ôm ôm."

Chàng trai cười, nhìn ra được, hai người họ rất thân thuộc.

Chàng trai khom lưng nhặt quả bóng lên. Ý cười trong mắt Tô Diệc còn chưa rút đi, anh ta thấy mà sửng sốt, trước nói một tiếng chào hỏi:" Em là chị gái của Xán Xán? Anh tên Hà Vũ."

Hiện tại cuộc sống luôn rất bận rộn, hàng xóm cũng không quá thân thiết với nhau, nhưng chào hỏi khi chạm mặt vẫn có thể làm được. Tô Diệc hướng anh ta lễ phép cười, nói:"Xin chào, em tên Tô Diệc."

Hà Vũ nhìn cô gật gật đầu, cũng đáp lại "Xin chào", lại sờ đầu Xán Xán, sau đó xuống lầu vứt rác.

Buổi tối, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, xem chương trình mừng xuân trên TV, Tô Diệc chơi cùng Xán Xán, sau đó cũng lén chạy về phòng, call video cùng Lục Giam.

Vốn tưởng rằng anh đang ở nhà, thế nhưng anh vẫn đang ở công ty. Cửa sổ thật lớn ở phía sau là khung cảnh toàn thành phố về đêm.

Anh mặc chiếc hoodie trắng, an tĩnh mà nhìn cô, bên môi mang theo ý cười:"Ăn cơm tối rồi?"

Tô Diệc ngạc nhiên: "Anh còn ở công ty?" Hôm nay dù sao cũng là 30, không cần liều mạng vậy chứ?

Lục Giam rũ mi, trong mắt có chút mệt mỏi, dựa vào chiếc ghế:"Đau lòng? Không có việc gì, dù sao về nhà cũng là một người."

Tô Diệc chú ý ở trên bàn làm việc của anh còn có một ly mỳ đã mở.

"Người nhà anh lúc nào mới trở về?" Tô Diệc hỏi.

Lục Giam lắc đầu:"Bọn họ chơi vui đến quên trời quên đất, khả năng cả nửa tháng nữa mới về."

"Anh thật đáng thương." Tim Tô Diệc như bị nhỏ vào một giọt nước đá, thật lạnh. Nghĩ lại một chút, anh thật sự rất cô đơn. Người nhà ở nước ngoài, bạn gái thì ở xa, mọi người lúc này vô cùng náo nhiệt mà đi thăm bạn thăm bè, mà chính anh lại ở trong văn phòng, cô đơn làm việc, cơm tất niên cũng chỉ là mỳ ăn liền..... Ai nha, thật sự rất đáng thương.

Lục Giam vốn dĩ còn muốn nói không sao, nhưng khi lời nói đến miệng, không biết nghĩ đến điều gì, lại nuốt trở về. Lục Giam gật đầu:" Cũng không có gì, bọn họ không ở đây, em cũng không có ở đây."

"Em rất nhớ anh." Tô Diệc để cằm lên mu bàn tay, bĩu môi, nhẹ nhàng nói.

Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng làm tâm Lục Giam như bị thiêu đốt, sôi trào ùn ục.

"Anh cũng nhớ em, rất rất nhớ, ngủ cũng không ngon giấc."

Đêm 30 giao thừa, thẳng thắn mà nói, xem chương trình mừng xuân không bằng đi đoạt lì xì. Nhưng đêm nay không biết cô vận may không tốt, hay là tốc độ tay không đủ nhanh, vô cùng hăng hái giành lấy bao lì xì, nhưng click mở ra đều hiện: Bao lì xì đã bị giành mất.

Dựa theo xác suất, nhiều bao lì xì như vậy, một cái cũng không đoạt được thật sự rất khó.
Nhưng cô là một - cái - cũng - không - giành -

được.

Thật tức giận nha....

Tưởng Duyên đã dụ dỗ được vài người vào một nhóm, mỗi người sẽ phát một bao lì xì và giành lấy một bao lì xì.

Âu Dương Mỹ Mỹ:[ Tô Diệc, đêm nay cậu làm Lôi Phong(*) sao? Như thế nào một cái cũng không giành được?]

(*) một chiến sĩ Trung Quốc, được biết với hình tượng khiêm tốn, giàu lòng vị tha.

Tô Diệc:[ Giành không được thì biết phải làm sao, tớ cũng rất tuyệt vọng.]

Mọi người rều: [Ha ha ha ha...]

Lúc này, Lục Giam gửi đến một bao lì xì.

Mọi người đều chuẩn bị giành lấy, lại thấy trên bao lì xì để rõ ràng: Cho bà xã, không được giành!

Tưởng Duyên: [Uy a, đây là đau lòng sao?]

Lục Giam: [Vợ người nào thì người đó đau lòng!]

Vì thế, Tô Diệc nóng lòng mà nhận lấy bao lì xì đầu tiên của tối nay: 5200(*) nhân dân tệ.

(*)≈17 triệu, và đặc biệt ở Trung Quốc 520 thường được xem như lời bày tỏ: 520= Anh yêu em.

Cô ôm thú bông nằm trên giường, gửi tin nhắn thoại cho Lục Giam:" Ông xã là tốt nhất!"

Điện thọai rung lên.

Tô Diệc trở mình, ghé vào giường, bấm nhận.

Lục Giam đang ở bên ngoài giữa trận tuyết, từng bông tuyết trắng tinh uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống, thậm chí có vài bông tuyết còn nghịch ngợm vươn trên mi anh, anh chớp mắt, bông tuyết lại tiếp tục rơi xuống.

Trong màn hình, anh nhìn cô cười, ánh mắt ấm áp ôn nhu, khóe môi cong lên:" Cho em xem tuyết này."

"Ở chỗ em hôm nay cũng có tuyết rơi."

"Có lớn như ở Bắc Kinh không?"

Đương nhiên không, làm sao so được chứ.

Lục Giam về đến nhà, anh đem điện thoại đặt trên giá, cởi áo khoác lông vũ cùng hoodie ra, mặc áo ngắn tay ngồi trước cái bàn, đáng giận là, trên bàn có để dưa hấu.

Anh dùng muỗng múc một muỗng thật to, đưa đến trước màn hình, "Đút cho em."

Tô Diệc đem áo nhung ngủ trùm lại, nuốt nước miếng.

Hâm mộ muốn chết!

Tô Diệc từ trước đến nay còn chưa được trải nghiệm, ở thủ đô mới phát hiện, ở bên ngoài thì trùm áo lông thật dày, về nhà lại có thể mặc áo ngắn tay, thật sự rất tuyệt.

Giọng cô oán hận nói:" Chờ em trở lại ăn."

Lục Giam cười ra tiếng.

Ánh đèn làm cho mặt anh hiện lên một tầng vàng nhạt, da thịt anh vốn trắng như men sứ, bây giờ như đang tỏa ra ánh sáng.

Ngắm người đẹp trai dưới ánh đèn, thật giống như trong phim cổ trang.

Tô Diệc nhìn đến phát ngốc.

"Mạng yếu?" Lục Giam nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của cô, nghi hoặc hỏi.

Tô Diệc hồi phục tinh thần lại, xoa lung tung trên mặt một hồi:" Tiểu lục tử, ngươi thật quá anh tuấn rồi~~~."

"Nương nương, vậy đêm nay có muốn thị tẩm không?" Lục Giam một bên ăn dưa hấu, một bên nhanh nhẹn đáp.

Hai người cứ như vậy tới lui trò chuyện, vui vẻ lại ngọt ngào. Cuối cùng không biết bao lâu, mí mắt Tô Diệc càng lúc càng nặng, cô chịu không nổi, lẩm bẩm nói:"Lục Giam, điện thoại em sắp hết pin. Chúc mừng năm mới!"

"Ân, chúc mừng năm mới!"

Đầu bên kia đã không có hồi âm, chỉ có một mỹ nhân an tĩnh hô hấp đều đều mà ngủ.

Ánh mắt Lục Giam ôn nhu, cũng không tắt cuộc gọi, vẫn luôn nhìn không nhúc nhích, bộ dáng rất chăm chú.

Mãi đến khi điện thoại Tô Diệc tự sập nguồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.