Đôi mắt Lục Giam một mảnh u ám, chăm chú nhìn Tô Diệc, trong ánh mắt tơ máu như mạng nhện, râu trên cằm cũng lún phún.
Cả người thoạt nhìn rất tiều tụy, mệt mỏi, mất tinh thần, so với bộ dáng ngày thường là một trời một vực.
Tô Diệc có chút tức giận. Có chuyện gì mà không thể nói ra, lại tra tấn cơ thể của mình như vậy?
Cô đi đến bên người anh, đem hộp cơm mở ra, đem một chén canh gà đưa qua.
Lục Giam yên lặng nhận lấy, ăn rất nhanh.
Tô Diệc nhìn anh ăn xong, đem hộp cơm, đũa thu lại.
Anh đứng lên muốn ôm cô.
Tô Diệc lại đẩy anh ra:" Em là đến thăm anh, nếu anh ổn, em không quấy rầy anh làm việc nữa."
Lục Giam từ phía sau ôm chặt lấy cô, cúi đầu dùng mặt cọ nhẹ phía sau cổ cô:" Anh không ổn, một chút cũng không ổn."
Tô Diệc không nói chuyện.
"Mấy hôm trước anh có ghé qua trường học, vừa lúc gặp em cùng Thân Tuấn Triết nói chuyện.....còn có ôm." Anh gian nan mở miệng.
Tô Diệc từ trong ngực anh tránh ra, xoay người ngửa đầu nhìn anh:"Anh không tin em?"
Lục Giam lắc đầu:"Anh biết em và cậu ta không có gì, nhưng là nhìn thấy tình cảnh như vậy vẫn không có cách nào bình tĩnh được."
Nói tới đây, anh cười tự giễu:"Trước đây anh chưa từng như vậy, cảm giác không thể khống chế cảm xúc của chính mình, vì thế anh tự giận dỗi mình, không dám đến trước mặt gặp em, sợ em lại nghĩ anh quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-hoan-my/2241724/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.