Tô Diệc cảm thấy đầu mình bỗng trống rỗng, cô đứng lên nói với mấy người đồng nghiệp một câu, mang theo điện thoại ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến tiệm thuốc, mua ba bốn loại que thử của những nhãn hiệu khác nhau.
Cầm chiếc túi ni lông đứng trong thang máy, cô nhìn cánh cửa sáng bóng như gương trước mặt, có thể thấy được một khuôn mặt khẩn trương, gấp gáp đến không chờ nổi.
Tô Diệc vuốt vị trí ngực trái, trái tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài, cô thầm nghĩ: Mày không thể đập chậm một chút sao!
Trở lại phòng làm việc, cô tìm một chiếc cốc dùng một lần, sau đó khóa trái mình trong toilet.
20 phút sau, cô gửi một bức ảnh cho chàng trai đang làm việc kia.
Thực nhanh, Lục Giam gọi điện thoại đến, hơi thở có chút gấp gáp, ngữ khí cũng mang theo chút nôn nóng: "Em đang ở phòng làm việc sao, anh qua đón em."
"Anh định làm gì?"
"Đón em về nhà nghỉ ngơi."
Tô Diệc:"......"
Cô cười rộ lên:" Làm như thế có giống thần kinh không? Em rất ổn, không có phản ứng gì."
Anh thấp giọng nói:" Nghe lời."
Tô Diệc nghe được âm thanh mở cửa xe ở bên kia điện thoại, cô đành phải ngoan ngoãn nghe lời, dặn dò anh:" Anh lái xe chậm một chút, đừng nóng vội!"
Hai người về đến nhà, trước đi đến nhà ông bà ở cách vách báo tin vui.
Quả nhiên, nét vui mừng hiện rõ ràng trên mặt của hai người.
Thẩm Minh Khỉ nắm tay Tô Diệc, cười nói:"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-hoan-my/2241718/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.