Chương trước
Chương sau
Yến Nhi mơ hồ lắc đầu “Không... không được...” hai mắt đang nhằm nghiền bỗng mở to...

Khung cảnh trước mắt nó thật quen thuộc, người ngồi trước mặt nó là Gà Tây, Anh Quốc và Anh Tuấn.

- Sao vậy?

Ba bọn nó đồng thanh ngạc nhiên, Gà Tây nhìn nó như hiểu ra phần nào đó, liền bảo Anh Quốc tắt TiVi đi ngay.

- Ê, mày bị sao vậy?

Anh Tuấn tò mò hỏi, giơ tay ra giữa không trung, Nhi vội bật dậy:

- Tránh xa ra, đừng lại gần đây,...

- Chuyện gì vậy?- Anh Quốc khó hiểu cau mày hỏi.

Nhi nhìn mọi thứ xung quanh, nó thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ này... đã từng là sự thật! Đây bao nhiêu lần nó gặp phải cơn ác mộng này trong những giấc ngủ, lúc nào cũng cảm thấy không hề yên tâm chút nào.

- Mọi chuyện qua rồi, là giấc mơ thôi. Đừng sợ nữa!

Gà Tây đi đến bên cạnh nó, đưa tay ra đỡ nó dậy, trao cho Nhi một nụ cười tươi để nó có thể an tâm. Nhi bình tâm, đứng dậy.

- Nhi này, mày bị gì vậy hả?

Anh Tuấn vẫn chưa bỏ cuộc, cậu thật sự tò mò về những hàng động kì lạ của Nhi ban nãy.

- Không sao hết!

Nhi trả lời, Ánh quay sang nói với Nhi:

- Về đi, tao buồn ngủ rồi,

- Mấy giờ rồi ý nhỉ?- Nhi hỏi

- Gần mười giờ rồi!- Anh Quốc nhìn đồng hồ đeo tay nói.

Yến Nhi nhìn Ngọc Ánh có vẻ lưỡng lự:

- Nhưng mà về muộn như thế này, tao cảm thấy rất sợ.

- Nghe nói gần đây có vài vụ bắt cóc...- Ánh nghĩ rồi nói- Với lại còn về lúc muộn muộn nữa chứ, sợ lắm...

Tám mắt nhìn nhau...

- Hay là để tụi tao đưa về!

Anh Tuấn lên tiếng, cậu vừa nói xong thì lập tức ánh mắt của Anh Quốc chĩa thẳng vào cậu. Cậu lập tức lên tiếng thanh minh:

- Anh nhìn đi, người ta như thế này anh định làm ngơ sao?

- Đâu phải anh! Nếu em muốn tự đi mà hộ tống bọn họ, anh cũng buồn ngủ rồi!

Anh Quốc đáp lại vẻ hờ hững, không mấy quan tâm.

Đúng là Vũ Cao Anh Quốc, trước giờ dù có đẹp trai bao nhiêu thì tính cách vẫn lạnh lùng mấy nhiêu. Như vậy ai mà chịu được.

- Không cần đâu, tụi tôi tự về được mà- Yến Nhi lên tiếng

- Không được, không được- Anh Tuấn vội can ngăn rồi chạy đến kéo tay hắn- Anh không giúp bọn họ, nếu như ngày mai đến lớp bọn họ có chuyện gì thì anh là người chịu trách nhiệm đó.

Anh Quốc trố mắt nhìn:

- Cái gì? Anh đâu có mời họ đến, là họ tự vác xác đến mà!

- Đúng là cái đồ khó ưa, nhờ vật một chút mà đã không đồng ý thì đẹp trai nỗi gì chứ!

Gà Tây nói nhỏ bên tai Yến Nhi, cơ mà nói nhỏ đến nỗi ai kia cũng nghe thấy.

- Cậu nói gì?

- Tôi nói trời, nói mây, nói gió,... nói cả cái tên nào đó thấy người ta gặp nạn mà không giúp- Gà Tây hư một tiếng nói- Cái đồ keo kiệt như cậu có chết cũng không ai thèm thích! Chúng ta về thôi nào!

Nói rồi Ánh kéo tay Nhi ra ngoài, Anh Tuấn thấy vậy cũng lôi hắn ra ngoài, nói:

- Làm việc tốt tích đức cho đời.

Hắn lại miễn cưỡng đi theo sau.

- Mà hai bọn nó có đáng tin không nhỉ? Nhỡ may chúng nó làm gì thì sao?

Nhi lo lắng nói.

- Không có chuyện đó đâu, nhìn tôi như thế này, nhất định là người rất tử tế.

Anh Quốc chen ngang nói, nhìn giống như người hùng vừa cứu giúp người xong vậy. Ánh nghe thấy vậy chỉ bĩu môi, ghét hắn.

- Tao thấy chúng ta phải đưa Bảo và Phương về với nhau thôi- Nhi nói với Ánh

- Đúng rồi đó, nhìn hai bọn nó như vậy tao không yên phận được!

Ánh gật gì đồng ý ngay lập tức.

Bốn người thong thả bước đi trên con đường đèn sáng trưng không một bóng người, họ lại chuẩn bị nói với nhau điều gì đó...

_________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.