🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Giang Dục giả vờ như chưa nghe thấy, chăm chú ăn từng miếng bánh ngọt trong tay.

Biết cậu đang cố tình dời sự chú ý đi, Lê Ứng bèn nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không nóng lòng.

Vốn dĩ anh cũng không mong đợi Giang Dục sẽ chấp nhận mình ngay, suy cho cùng cậu bối rối lâu như vậy rồi, cũng cần thời gian để suy ngẫm.

Anh bằng lòng chờ cậu, dẫu là bao lâu cũng được.

Ngặt nỗi, những khi Giang Dục không kháng cự tiếp xúc thân mật của anh, Lê Ứng vẫn không kìm nổi lòng tham muốn gần gũi với cậu hơn đôi chút, cũng muốn có một thân phận độc nhất vô nhị.

Đây cũng là lần đầu tiên Lê Ứng phát hiện, thực ra anh cũng không phóng khoáng hay vô dục vô cầu như mọi người hằng nghĩ.

Dù rằng vào thời điểm ban đầu, quả thực anh chỉ muốn làm bạn bè với Giang Dục.



Chiều hôm ấy Lê Ứng quay về nhà một chuyến, Giang Dục thì ở lì trong phòng mày mò các thể loại trò chơi. Không thể không công nhận, về mặt sở thích, Giang Dục cảm thấy mình hoàn toàn bị Lê Ứng bắt bài rồi.

Đến gần tối, Lê Ứng không ăn cơm ở nhà mà vội vàng quay về với cậu.

Hôm ấy, hai người nán lại ở Hải Thành đến tận đêm. Mãi đến khi bà Giang gọi điện cho Giang Dục hỏi cậu tại sao cả ngày hôm nay không đến nhà hàng ăn cơm, bấy giờ hai người mới cùng nhau chạy về Giang Châu.

Khi họ về đến dưới nhà Giang Dục, thời gian đã không còn sớm.

Gần đây bà Giang bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về việc Giang Dục về muộn và ngủ bên ngoài, vậy nên bà rất thường xuyên kiểm tra bất ngờ. Vì thế hai người ngồi trong xe một lúc, thấy không còn gì để tán gẫu, Giang Dục bèn về nhà sớm.

Cũng may mà mẹ cậu không có nhà, nếu không thì thể nào cậu cũng bị càm ràm một lúc rồi trừ tiền. Dạo gần đây Giang Dục bị giám sát rất kĩ, tiền tiêu vặt rơi vào cảnh nguy cấp, thậm chí cậu còn không có đủ để trả nợ cho Lê Ứng.

Giang Dục thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc đang định về phòng, đột nhiên cậu lại nghĩ đến gì đó, chợt rẽ vào ban công rồi nhìn xuống từ cửa sổ.

Xe Lê Ứng thật sự vẫn còn ở đó.

Giang Dục chớp chớp mắt, cậu nhịn vài giây, cuối cùng vẫn không kìm được mà lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho anh.

Lê Ứng trả lời rất nhanh —

Đọc đến đây, gương mặt Giang Dục bỗng nóng lên. Cậu liếc mắt xuống dưới lầu, không khỏi thì thầm một câu: “Cái gì mà anh chẳng biết.”

Giọng cậu còn có đôi chút ngại ngùng.



Đúng như dự đoán của hai người, không bao lâu sau sự việc ở quán bar, tính hướng của Lê Ứng bắt đầu lan truyền rộng rãi ở Hải Đại, trở thành chủ đề bàn tán của vô số người, đến các bạn học trong văn phòng cũng không phải ngoại lệ.

Hôm ấy, nhân lúc Lê Ứng không có mặt ở văn phòng, ai nấy đều tỏ vẻ không tin nổi chuyện này.

“Đù, tôi còn tưởng Lê Ứng vô dục vô cầu, không gần nữ sắc, thế mà cuối cùng…” Một bạn học nam nói đến đây thì im bặt.

Một bạn học nữ cũng hùa theo hỏi: “Không ai tò mò về nam sinh mà cậu ấy nắm tay hôm đó à? Nghe bảo đẹp trai lắm, cơ mà chắc không phải sinh viên Hải Đại, nếu không thì đã có người nhận ra rồi.”

“Không phải lần trước nam thần đã nói cậu ấy có crush à, có lẽ là người đó rồi. Mà nói thật, với tính cách của nam thần, chắc hẳn cậu ấy cực kì chung tình.”

“Nhưng tôi nhớ hồi năm nhất lúc mới vào trường, cũng có không ít con trai tán tỉnh Lê Ứng, khi đó cậu ấy từ chối sạch sẽ mà.”

“Đúng, tôi cũng nhớ vụ đó, tôi còn nhớ khi ấy có một tiền bối rất ưa nhìn thề thốt rằng sẽ bẻ cong cậu ấy. Sau đó anh ta không theo đuổi được, còn mắng nam thần khô khan, bảo sau này cậu ấy tuyệt đối đừng yêu đương, kẻo gây họa cho con gái.”

“Nếu thế thì không phải cậu ấy không biết cách yêu đương, mà còn phải xem là yêu đương với ai. Tôi cũng tò mò ghê, bốn năm nay không ai cưa đổ được cậu ấy, rốt cuộc là người như thế nào mà khiến cậu ấy nói come out là come out luôn vậy.”

Ai nấy đều tán gẫu hăng say, nói không biết mệt, chỉ có mình Giang Mộng là cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, từ bấy đến giờ cô vẫn chưa hề lên tiếng.

Không lâu sau, di động cô rung lên vài bận. Giang Mộng cầm lên nhìn, là cô bạn thân oan gia Lý Thiến Văn.



Giang Dục chỉ biết đến chuyện này thông qua nhóm chat sáu người, hiện giờ trong nhóm đã có thêm một Trần Trình cực kì sôi nổi, vậy nên cũng sắp trở thành nhóm bảy người rồi.

Triệu Văn và Tần Dương tag Lê Ứng tận mấy lần trong nhóm, hỏi anh tin tức này có thật hay không. Trần Trình rất thích hóng hớt mấy chuyện này, thế là hắn giả vờ không hay biết gì, cũng spam cùng bọn họ.

Tần Dương còn tag Giang Dục vài lần, y nói cậu và Lê Ứng thân nhau, hỏi cậu có biết nam sinh mà Lê Ứng nắm tay là ai không.

Nghe nói chuyện này đã lan truyền khắp Hải Đại rồi.

Có điều xét theo mức độ phấn khích của mọi người, vấn đề không nằm ở chỗ tính hướng của Lê Ứng, mà nằm ở chỗ bản thân anh là một người có độ bàn tán cao, đặc biệt là với chuyện tình cảm luôn khiến người khác tò mò và trông đợi. Vậy nên khi một người được anh nắm tay từ đâu xuất hiện, lại còn là con trai, điều này khiến người khác không khỏi để tâm.

Thấy cả đám bọn họ đều phấn khích như vậy, Giang Dục gần như ngây ra. Có thể tưởng tượng được Lê Ứng nổi tiếng đến mức nào ở Hải Đại.

Đối với một người không thích nhận được quá nhiều sự chú ý như Giang Dục, quả thực cậu hơi khó thích nghi với chuyện này. Thế là Giang Dục dứt khoát giả chết, để mặc cho bọn họ spam trong nhóm, cậu cứ xem như không thấy.

Không lâu sau, Lê Ứng gửi cho cậu một tin nhắn.

Giang Dục đọc mấy lần mà vẫn không hiểu tin nhắn này.

Họ vừa tán gẫu xong, không lâu sau Lê Ứng đã trả lời lại tin nhắn trong nhóm.

Đậu xanh.

Nhìn thấy tin nhắn trong group, Giang Dục không nhịn được mà mắng thầm một tiếng, vành tai ửng đỏ.

Chắc chắn Trần Trình đã đoán ra được là cậu rồi.

Mới gửi tin nhắn vào nhóm không bao lâu, Triệu Văn bỗng dưng nhận được một loạt WeChat của Tần Dương.



Bên cạnh văn phòng của Giang Mộng có một nhà hàng cá nướng mới mở, khi nhân viên đến tiếp thị có tặng cho bọn cô vài voucher trị giá 100 tệ, vậy nên tối nay bọn cô định đến đó dùng bữa.

Giang Dục rất thích ăn cá nướng, Giang Mộng định lấy cớ này để lừa cậu đến.

Đương nhiên hiện tại Giang Dục không thể nào chủ động đến chỗ Lê Ứng được, thế là cậu thẳng thừng từ chối. Có điều Giang Mộng rất biết cách đối phó với em ruột mình, chẳng cần nói mấy câu, cô đã có thể vừa dỗ dành vừa lừa gạt cậu đến.

Cửa hàng cá nướng nằm gần tòa nhà của bọn họ, khi Giang Dục đến nơi, nhóm bọn họ cũng đúng lúc chuẩn bị xuất phát.

Lê Ứng cũng có mặt trong nhóm, thấy cậu bước xuống taxi, anh khẽ nhướng mày, nhưng cũng không có vẻ bất ngờ lắm.

Ban đầu Giang Dục đi bên cạnh Giang Mộng, trong lúc cô vừa đi vừa tán gẫu với mọi người, Giang Dục lại lặng lẽ thả chậm bước chân, đợi Lê Ứng đi đến cạnh mình.

Trông thấy anh, Giang Dục vừa để ý đến tình hình đằng trước, vừa nhẹ giọng hỏi: “Có phải bạn học của anh biết hết rồi không?”

Đúng như dự đoán, bấy giờ có một nữ sinh nhạy bén nhìn về phía sau, sau đó nở một nụ cười đầy thâm thúy.

Giang Dục: “. . .”

Cậu không hiểu tại sao con gái có thể sắc bén đến vậy.

“Ừ.” Lê Ứng bỗng bật cười, anh nghiêng đầu nhìn Giang Dục, “Sao em lại qua đây?”

Theo hiểu biết của anh về Giang Dục, với mối quan hệ hiện tại của hai người, chắc hẳn Giang Dục sẽ không bằng lòng đến đây. Vì thế khi Giang Mộng nói rằng Giang Dục sẽ đến, Lê Ứng còn cảm thấy rất bất ngờ, thế là anh cũng đi cùng bọn họ.

“Chị em bắt em tới.” Giang Dục dợm bước một cách chậm rãi, giọng điệu có phần lười nhác. So với lúc hai người chiến tranh lạnh, trông cậu đã có sức sống hơn rất nhiều, có vẻ đã nghỉ ngơi rất tốt.

“Ai biết bà ấy lên cơn gì.”

Nghe vậy, Lê Ứng buồn cười nhìn cậu: “Em có nghĩ cậu ấy đoán ra được gì không?”

Giang Dục nhìn anh, cậu thoáng kinh ngạc, không khỏi nhướng mày.

Lê Ứng không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Đối với sự vô tâm của Giang Dục, anh đã không còn cảm thấy bất ngờ nữa.



Đến tiệm cá nướng, lúc này mọi người hiếm khi không đùa giỡn bảo Giang Dục ngồi với Lê Ứng, thế là cậu tự động ngồi cùng Giang Mộng.

Có thể nhìn ra mối quan hệ giữa các bạn học rất tốt, lúc nói chuyện cũng không có chủ đề gì cần kiêng dè.

Vừa yên vị, có một bạn học lập tức lên tiếng: “Nam thần, mau kể cho bọn tôi nghe về crush của cậu đi, bọn tôi tò mò muốn chết rồi đây này. Có phải đẹp trai lắm không?”

Đối với Giang Dục, tình huống này chẳng khác nào xử tử tại chỗ, cậu không khỏi nuốt nước bọt đầy hồi hộp, đoạn liếc mắt về phía Lê Ứng.

Cậu thấy Lê Ứng cũng đưa mắt về phía mình, khóe môi anh chợt cong lên, cười nói: “Ừ, cực kì đẹp trai.”

Sự vui sướng của anh lộ rõ trong câu nói.

Trong phút chốc, ai nấy đều phát ra tiếng ồn ào.



“Hóa ra nam thần khi yêu cũng sẽ như vậy, thế thì tôi yên tâm rồi.” Một nam sinh lên tiếng đùa giỡn.

Sau đó lại có người hô lên: “Có đẹp trai bằng Tiểu Giang nhà mình không?”

Nghe vậy, trái tim Giang Dục lập tức hẫng một nhịp, ngay sau đó bạn học kia cũng bị những người khác cười mắng mấy câu. Ai nấy đều cười nói, trấn an Giang Dục vài câu rồi dời sự chú ý đi.

Bấy giờ Giang Dục mới khẽ thở phào, cậu ngước mắt lên thì thấy Lê Ứng đang nhìn mình, trong mắt anh là ý cười thấp thoáng.

Tiếp đó, lại có một nữ sinh nóng lòng hỏi: “Nam thần, kể cho bọn tôi nghe chuyện tình của hai người đi. Cậu và bạn trai cậu quen nhau thế nào vậy?”

Thật ra Lê Ứng đã giải thích rất nhiều lần rằng anh vẫn chưa theo đuổi được người ta, thế nhưng hiển nhiên đám người này nghe không lọt tai, họ chỉ nghe những gì mình muốn nghe mà thôi.

Vậy là anh cũng không giải thích thêm nữa.

Nghe vậy, Lê Ứng khẽ buông mắt, anh suy tư trong giây lát rồi cười nói: “Nếu phải nói cụ thể, có lẽ lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau là vào mùa hè năm tôi tốt nghiệp trung học.”

Nghe thế, Giang Mộng thoáng kinh ngạc, suýt chút nữa cô còn cho rằng người Lê Ứng nhắc đến không phải Giang Dục. Mãi đến khi trông thấy biểu cảm của Giang Dục, cô mới phản ứng lại.

Hóa ra hai người này đã biết nhau lâu đến vậy rồi ư?

Trong phút chốc, Giang Mộng có hơi bực mình. Thằng nhóc Giang Dục này thật xấu xa, có một anh bạn đẹp trai như vậy từ hồi cấp ba mà chẳng chịu giới thiệu cho cô.

Lê Ứng nói tiếp: “Bọn tôi gặp nhau ở một trại hè, nhưng khi đó em ấy không có ấn tượng gì với tôi. Trùng hợp là năm ngoái bọn tôi tình cờ gặp lại.”

Giang Mộng vừa nghe vừa ngẫm xem là trại hè nào, rất nhanh đã nhớ ra. Trong lòng cô dần lấy lại bình tĩnh, đồng thời lại không khỏi cảm thán.

Hóa ra Lê Ứng đã thích Giang Dục lâu đến vậy, chẳng trách ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thì anh đã đối xử với Giang Dục rất đặc biệt. Bọn cô còn tưởng anh thích cậu từ cái nhìn đầu tiên, không ngờ cuối cùng lại là lâu ngày gặp lại.

Giang Mộng không khỏi cảm thấy buồn cười, Giang Dục ngồi cạnh cô thì vẫn cụp mắt từ bấy đến giờ. Thú thực, lắng nghe người khác kể về mình theo cách này mang đến một cảm giác rất đỗi kì lạ.

Có người nhẩm tính số năm, bất chợt cảm thán: “Uầy, lâu vậy à, gần bốn năm luôn. Chẳng lẽ bốn năm nay cậu không yêu đương cũng là vì người đó?”

Nghe vậy, Giang Dục cũng bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Lê Ứng.

Lê Ứng im lặng vài giây, sau đó anh cũng nhấc mắt, trông về phía cậu.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, Giang Dục sợ bị phát hiện nên lại dời mắt đi. Cảm giác này thật sự rất kì diệu, Giang Dục không khỏi cảm thấy hai người cứ như đang yêu đương lén lút.

Giang Dục không biết có ai nhận ra sự bất thường giữa bọn cậu hay không, bởi suy cho cùng những cô gái ngồi đây đều cực kì nhạy cảm.

Thấy thế, Lê Ứng cũng hờ hững dời mắt đi, anh giải thích: “Cũng không hẳn, nhưng quả thực tôi chỉ có hảo cảm với em ấy, vậy nên cũng không có ý định yêu đương.”

“Uầy, quả nhiên xấu xí mới thích hú hí, đẹp trai thì đều chung tình cả.” Có người cảm thán một câu.

Bữa cơm này hệt như hiện trường come out của Lê Ứng, ai nấy đều vô cùng tò mò về chuyện tình cảm và đối tượng được anh nắm tay, nói mười câu thì hết tám câu đã bị dẫn dắt về chủ đề này.

Trong lúc này, đương nhiên cũng có người hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Giang Dục, cậu phát hiện ra không ít, thế nhưng từ đầu đến cuối cậu đều xem như không thấy, một mực giả vờ bình tĩnh. Mọi người cũng ngầm hiểu nên không lên tiếng trêu chọc cậu.



Vào Thứ bảy, Hải Thành nghênh đón một cơn mưa xuân đã lâu không thấy, hạt mưa tí tách rơi xuống nền đất ướt sũng, bao phủ lấy toàn bộ thành phố.

Chiều hôm ấy, bà Lê gọi Lê Ứng đến uống trà cùng mình.

Lê Ứng rất hiểu tính mẹ mình, với dáng vẻ này thì chắc hẳn bà đang có chuyện muốn nói.

Thế là ngồi không bao lâu, anh bèn cười rồi hỏi thẳng: “Mẹ, có phải mẹ có chuyện muốn hỏi con không?”

Bà Lê nhấp một ngụm trà, nghe vậy, bà cũng cười khẽ, sau đó mới chậm rãi mở lời: “Nghe chú Trương nói, lần trước đến nhà nấu cơm cho con, chú có nhìn thấy một cậu bé rất đẹp trai ở nhà con.”

Dừng một thoáng, bà Lê cười hỏi: “Con đang hẹn hò à?”

Lê Ứng khẽ cụp mắt, một lúc lâu sau, anh mới cười rồi phủ nhận: “Không ạ.”

Nghe vậy, ý cười trên môi bà Lê chợt nhạt đi: “Vẫn là cậu bé kia à?”

Lê Ứng vâng một tiếng.

Bà Lê nghiêm túc nhìn anh vài giây, sau đó mới nói: “Từ bé đến lớn con chưa từng khiến bố mẹ phải phiền lòng. Ấy vậy mà tại sao cứ vướng mắc mãi ở chuyện này vậy hả con?”

Bờ môi Lê Ứng khẽ mấp máy, dường như anh muốn nói gì đó, nhưng một lúc lâu sau vẫn chẳng thể cất lời.

“Con thừa biết thằng bé thích con gái mà, tại sao cứ bắt ép người ta ở bên mình chứ?” Nói xong, bà Lê dừng một thoáng, sau đó lại khuyên bảo anh hết lời, “Mẹ chỉ lo lắng cho con thôi. Điều kiện của con tốt, có thể tạm thời người ta sẽ thích con đấy. Nhưng con đã cân nhắc thử chưa? Bản thân thằng bé thích con gái, đợi đến khi không còn thấy mới mẻ nữa, thằng bé sẽ suy nghĩ lại, còn thêm người nhà bắt ép, nếu nó quay về thích con gái thì đến lúc đó con phải làm sao?”

“Con đừng nói với mẹ là không có khả năng đó.” Bà Lê nói, “Gần đây mẹ đã đọc không ít tài liệu, hiện tượng này cực kì phổ biến. Có thể là vì điều kiện của con quá xuất sắc, có lẽ thằng bé sẽ bị con thu hút. Nhưng suy cho cùng nó vẫn thích con gái hơn, vẫn dễ bị hấp dẫn bởi người khác phái hơn. Lê Ứng, con trả lời mẹ đi, bây giờ con đã cố chấp không chịu buông tay rồi, đến lúc đó con có từ bỏ được không? Chẳng lẽ con cứ nhất quyết phải chịu khổ, cứ nhất quyết phải đâm đầu vào ngõ cụt mới chịu quay đầu lại hay sao?”

Lê Ứng im lặng, không hề lên tiếng.

Bà Lê vẫn còn nói bên tai anh, từ đầu đến cuối bà đều có ý muốn anh từ bỏ Giang Dục, cũng buông tha cho bản thân mình, bà còn nêu ra rất nhiều hậu quả của việc tiếp cận trai thẳng với anh.

Thật lâu sau, cuối cùng Lê Ứng mới chậm chạp mở lời, anh nở một nụ cười nhạt: “Mẹ, mẹ không cần nói nữa đâu.”

Bà Lê thoáng khựng lại.

“Mẹ nói với con nhiều như vậy cũng vô dụng thôi, chi bằng mẹ để con tự mình trải nghiệm đi.” Giọng điệu Lê Ứng rất đỗi lạnh nhạt, nhưng rồi lại vô cùng kiên định, “Chỉ cần em ấy bằng lòng, dù có đâm đầu vào ngõ cụt con cũng chịu.”

Đây là lần đầu tiên Lê Ứng cãi lại lời mẹ mình, bà Lê lặng đi trong phút chốc, sau đó lại không khỏi lắc đầu, dường như bà đã có thể trông thấy kết cục thảm thiết của Lê Ứng trong tương lai rồi.

Từ lúc lọt lòng, thằng bé này đã thuận buồm xuôi gió, quả nhiên sớm muộn gì cũng phải vấp ngã thật đau. Bà Lê nghĩ bụng, vẫn nên tìm thầy xem cho nó thì hơn.



Trò chuyện với mẹ xong, Lê Ứng lại quay về phòng.

Tuần này anh và Giang Dục có tiến triển không tệ, vậy nên đã mấy ngày rồi Lê Ứng không đụng đến thuốc lá, thế nhưng bấy giờ anh lại không dằn lòng được mà đốt một điếu.

Cơn mưa xuân tưới ướt vườn hoa trong nhà, mùi cỏ xanh bốc lên ngào ngạt.

Lê Ứng đứng trước ban công, ngắm nhìn màn mưa bên ngoài như một bức rèm che.

Thật lâu sau, anh chợt lấy di động ra rồi gọi cho Giang Dục.

Tiếng “tút tút —” trong điện thoại vang lên rất lâu, lâu đến mức cuộc gọi sắp tự động cắt đứt, lâu đến mức Lê Ứng cho rằng Giang Dục sẽ không nhận điện thoại, bấy giờ cuộc gọi mới được thông qua.

“Alo,” Giọng nói của Giang Dục truyền đến từ đầu dây bên kia.

Dường như cậu đang tránh khỏi khu vực ồn ào, đi đến một nơi yên tĩnh hơn.

Thấy trong loa không có tiếng động, Giang Dục vừa đi vừa “alo” vài tiếng: “Anh còn ở đó không?”

“Ừ.” Lê Ứng nhẹ nhàng lên tiếng.

Giang Dục khẽ chớp mắt, kì lạ thay, cậu lại cảm nhận được tâm trạng của Lê Ứng có vẻ không tốt, vậy nên cậu cũng im lặng một lúc lâu.

Mãi đến khi Lê Ứng lại lên tiếng từ đầu dây bên kia.

“Giang Dục.” Lê Ứng gọi một tiếng thật khẽ, giọng anh đầy kìm nén, tiếng nói rất trầm, “Anh nhớ em.”

Giang Dục bước đến cửa sổ của tiệm net, cậu nhìn thời tiết âm u bên ngoài, từng giọt mưa như cuốn theo giọng nói của Lê Ứng vào lòng cậu.

Cậu nghe thấy tiếng tim mình vang lên thình thịch.

Giang Dục không đáp, một lúc lâu sau, Lê Ứng lại trầm giọng lên tiếng: “Em chơi đi, anh không làm phiền em nữa.”

Dường như giọng nói của anh còn ảm đạm hơn cơn mưa dông ngoài kia.

Trái tim Giang Dục như bị ai đó bóp nghẹn, im lặng một thoáng, cậu khẽ liếm môi: “Anh đang ở nhà à?”

“Ừ.” Lê Ứng đáp.

Giang Dục lại không khỏi liếm môi, như thể đang chuẩn bị tâm lý. Một lúc lâu sau, cậu mới mở lời: “Em và bọn bạn có hẹn tối nay ăn cơm ở một nhà hàng trong khu du lịch, anh… có muốn đi cùng không?”

Nói xong, lặng đi trong giây lát, cậu lại cậy mạnh mà nói: “Nếu anh không ra ngoài được thì thôi.”

Nghe thấy giọng điệu lúng túng của cậu, Lê Ứng không kìm được mà bật cười: “Bố mẹ anh không trừ tiền tiêu vặt đâu.”

Giang Dục: “. . .”

Giang Dục nghe vậy thì biết ngay là anh đang trêu mình.

Hai người đồng thời im lặng một lát, Lê Ứng chợt hỏi: “Em có muốn anh đến không?”

Giang Dục không đáp lời, cậu cúi đầu, đá đá mặt đất dưới chân. Phải một lúc sau, cậu mới nói: “Cái gì mà muốn hay không, anh thích đến thì đến thôi.”

Sau vài giây, cậu lại thấp giọng bổ sung một câu: “Có thể rủ bạn bè đến, rất nhiều người làm vậy.”

Lê Ứng biết đây đã là sự nhượng bộ rất lớn của Giang Dục rồi, anh cũng không muốn ép cậu quá mức.

“Được, vậy lát nữa có cần anh tiện đường đến đón em không?” Giọng anh chứa đựng ý cười nhàn nhạt, có thể nhìn ra tâm trạng đã tốt hơn một chút.



“…Ai cần anh đón chứ.” Giang Dục không nhịn được mà nói, “Em cũng đâu phải con gái.”

Lê Ứng bỗng chốc nở nụ cười.

Chỉ với vài câu nói của Giang Dục, tâm tình âm u như mây đen của anh đã được vỗ về.



Bữa tối bắt đầu vào khoảng bảy giờ, Lê Ứng đã từng gặp hầu hết những người có mặt trong bàn, chẳng hạn như Lý Văn Hạo, Trần Tinh Tinh, cũng như vài người khác đều là những người bạn thường xuyên chơi cùng Giang Dục.

Đám sinh viên này chỉ mới lên năm hai, so với các bạn học của Lê Ứng thì còn hăng máu và ấu trĩ hơn đôi chút. Một nhóm nam nữ trẻ tuổi tụ tập ăn uống nhậu nhẹt, đương nhiên là cực kì ồn ào.

Có điều khi trông thấy Lê Ứng, ai nấy đều rất nhiệt tình, không hề xem anh là người ngoài. Anh vừa đến thì họ đã liên tục mời rượu, cuối cùng Giang Dục đành phải kéo anh đi.

Giang Dục kéo Lê Ứng đến ngồi cạnh mình, sau đó ghé vào tai anh nói: “Anh đừng dễ dãi với bọn họ quá, anh càng dễ tính thì bọn họ lại càng chuốc rượu anh đó.”

Nói xong, cậu giương mắt nhìn Lê Ứng đang gần trong gang tấc: “Anh hiểu chưa?”

Lê Ứng nhìn cậu, ở khoảng cách này dưới ánh đèn, nốt ruồi trên môi Giang Dục bỗng trở nên cực kì rõ ràng.

Giang Dục khẽ chớp mắt, không khỏi liếm môi một chút.

Đương lúc Giang Dục định mở lời lần nữa, cậu chợt nghe Lê Ứng cười nhẹ: “Chẳng phải em cũng vậy à, Tần Dương chỉ cần rủ rê thì em sẽ uống ngay.”

“. . .” Giang Dục nhìn anh chằm chằm.

“Được rồi.” Lê Ứng cười đáp. Bấy giờ anh ngoan ngoãn gật đầu nói, “Anh hiểu rồi.”

Thế thì còn được.

Giang Dục bèn ngồi về chỗ.



Khi rượu đã quá ba tuần, Giang Dục đột nhiên nhận được WeChat của Trần Tinh Tinh, cô bảo cậu đến chỗ nhà vệ sinh ngay bây giờ, cô có việc muốn nói với cậu.

Giang Dục thoáng lặng đi, song nghĩ đến việc Trần Tinh Tinh đã uống không ít rượu, cậu vẫn quyết định ra ngoài một lát.

Thấy cậu đứng lên, Lê Ứng bèn hỏi: “Sao vậy em?”

Dù rằng hiện tại hai người vẫn chưa có quan hệ chính thức, thế nhưng chẳng hiểu vì sao Giang Dục vẫn cảm thấy hơi chột dạ, thậm chí giọng cậu còn hơi ngập ngừng.

“Hả? À,” Giang Dục ấp a ấp úng nói, “Em đi vệ sinh.”

Trước đó Lê Ứng đã trông thấy Trần Tinh Tinh chạy ra ngoài.

Những chi tiết mất tự nhiên của Giang Dục có thể bị Lê Ứng nhìn thấu rất dễ dàng, anh nhìn Giang Dục vài giây, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Được.”

Không lâu sau Giang Dục ra khỏi phòng, cậu đi thẳng đến dãy nhà vệ sinh, bắt gặp Trần Tinh Tinh đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.

Giang Dục thoáng bất ngờ, cậu bước đến: “Cậu học hút thuốc từ khi nào vậy?”

“Không cần cậu lo.” Trần Tinh Tinh gầm gừ một câu, chừng như cảm nhận được sự khó hiểu của Giang Dục, hốc mắt cô lập tức đỏ bừng.

“Tôi nghe về chuyện Lê Ứng rồi.” Trần Tinh Tinh nói.

Giang Dục tức khắc hiểu được ý cô.

Thấy cậu không hề lên tiếng, Trần Tinh Tinh lập tức hiểu được rằng cậu đang âm thầm thừa nhận: “Là cậu thật à? Bảo sao, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy hai người bọn cậu rất kì lạ rồi, trông còn gay hơn cả gay nữa.”

Trần Tinh Tinh nói mãi nói mãi, cuối cùng lại nghẹn ngào.

Giang Dục cũng hơi bất đắc dĩ, cậu không biết nên đáp sao cho phải.

Thế là Trần Tinh Tinh vừa nức nở vừa nói: “Bảo sao tôi xinh đẹp thế này mà cậu lại không thích, hóa ra, hóa ra, hóa ra cậu thích con trai!”

Dường như cô có vẻ không dám tin.

Giang Dục: “. . .”

Đây là lần đầu tiên Trần Tinh Tinh nói ra toàn bộ tâm tư tình cảm của mình cho cậu biết, Giang Dục bèn im lặng lắng nghe. Cậu có thể đoán được, lần này rốt cuộc Trần Tinh Tinh cũng có ý định từ bỏ hoàn toàn rồi. Đây là chuyện tốt đối với rất nhiều người, cuối cùng Giang Dục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nói xong câu cuối cùng, Trần Tinh Tinh càng nói càng tủi thân, cô khóc đến mức không thở ra hơi: “Chứng tỏ lời cậu nói lúc trước rất có lý, tôi đúng là luẩn quẩn trong lòng nên mới thích được cậu.”

Trần Tinh Tinh gạt đi nước mắt, cô bước đến phía trước vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Dục, nói với giọng điệu ấm ức: “Giang Dục, từ giờ trở đi tôi sẽ không thích cậu nữa. Nhưng tôi vẫn hi vọng cậu sẽ thật hạnh phúc… Hức hức chúc mừng các cậu hức hức…”



Đã một lúc lâu mà Giang Dục vẫn chưa quay lại.

Lê Ứng ngồi đó với vẻ mặt không đổi, không lâu sau có một nam sinh cầm ly rượu đi đến trước mặt anh, có vẻ như đang định uống với anh một chén.

Thế nhưng khi nam sinh nọ vừa cười nói vừa nâng ly rượu lên, cậu ta lại thấy Lê Ứng lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn mình.

Lúc gương mặt Lê Ứng không có biểu cảm, ánh mắt của anh có phần lạnh lùng, nam sinh kia không khỏi ngây ra, vô thức lùi về phía sau vài bước. Sau khi uống rượu, tiềm thức của cậu ta phản ứng nhanh nhẹn hơn, bèn sợ hãi đưa ly về phía một người khác đang ngồi cạnh mình.

Thế rồi cậu ta lại thấy Lê Ứng đứng lên rời khỏi bàn.

Lúc này nam sinh nọ mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực.

Uống chút rượu thôi mà, sao phải đáng sợ như vậy chứ.

Nhà hàng này cũng không quá lớn, Lê Ứng có thể dễ dàng tìm ra Giang Dục, cậu đang đứng với Trần Tinh Tinh ở cửa sổ cạnh nhà vệ sinh.

Từ góc độ này, anh có thể trông thấy Trần Tinh Tinh nhào vào lòng Giang Dục, còn cậu thì nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Những lời của bà Lê lập tức lởn vởn trong đầu Lê Ứng, trong nháy mắt, hơi thở của anh chững lại vài giây.

Đứng đó một lúc lâu, anh không hề cất tiếng, chỉ xoay người rời khỏi nơi ấy.



Đến khi quay về phòng, Giang Dục chợt phát hiện Lê Ứng không có mặt ở chỗ ngồi. Cậu bèn hỏi thăm bạn học ngồi cạnh, người kia nói Lê Ứng đã ra ngoài được một lúc rồi.

Giang Dục thoáng sững sờ, cậu với lấy áo khoác đang vắt trên ghế rồi vọt ra ngoài.

Nhà hàng này nằm trong góc phố dân quốc của khu du lịch, toàn bộ đường phố đều được xây dựng theo lối kiến trúc dân quốc, có cảm giác rất đặc biệt.

Lúc này sắc trời đã không còn sớm, hơn nữa hôm ấy trời còn đổ cơn mưa, bên ngoài không có nhiều người.

Vừa ra khỏi nhà hàng không xa, Giang Dục đã trông thấy Lê Ứng, anh đang đứng hút thuốc dưới buồng điện thoại màu đỏ nằm giữa khu phố, làn khói lượn lờ tuôn ra khỏi môi anh, tản vào cơn mưa đêm.

Ánh nhìn của người kia trông thẳng về phía cậu, chẳng biết có phải vì ban đêm hay không, nhưng dường như ánh mắt của anh ẩn chứa vài phần xa cách.

Hai người cứ thế đứng cách nhau một con phố.

Chốc lát sau, Lê Ứng nhìn cậu, anh dập thuốc đi, hờ hững nói: “Lại đây.”

Giang Dục thoáng ngây ra.

Phải chăng con người có bản năng nhận thức được nguy hiểm, bởi lẽ trong giây phút ấy, cậu cảm nhận được một mối nguy hiểm đang cận kề.

Giang Dục đứng dưới cửa hàng ở hai bên khu phố tránh mưa, khi đi đến dãy phố đối diện bốt điện thoại, bước chân Giang Dục chỉ sững lại trong chớp mắt, thế rồi cậu nhấc chân chạy vào màn đêm, chạy về phía hiểm nguy mình chẳng hề biết trước.

Vừa đến gần buồng điện thoại, thậm chí bước chân còn chưa kịp đứng vững, Giang Dục đã bị Lê Ứng tóm chặt lấy cổ tay, kéo vào trong bốt điện thoại.

Trong lúc lảo đảo, Giang Dục nghe thấy tiếng cửa buồng điện thoại đóng sầm lại, ngăn cách màn mưa bên ngoài.

Trong phút chốc, ở không gian vỏn vẹn một tấc vuông này, chỉ còn lại tiếng mưa lộp bộp rơi xuống mặt kính trên đỉnh đầu.

Và rồi, một nụ hôn lành lạnh còn vương mùi thuốc lá bỗng chốc rơi xuống cánh môi cậu.

Giang Dục đột nhiên ngây ngẩn.

Hôm ấy trời đổ cơn mưa, thời tiết có phần lạnh lẽo, khiến nhiệt độ cơ thể người cũng mát mẻ hơn đôi chút.

Bờ môi Lê Ứng dẫu lành lạnh hanh hao, nhưng ấn lên môi cậu, lại rất mềm.



Hết chương 42.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.