Trong bóng đêm yên tĩnh, thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, hai người vốn không ưa nói nên cũng chẳng tán gẫu điều gì.
Qua một lúc lâu, tính cách vốn nôn nóng của Giang Dục bỗng chốc trở nên bồn chồn. Những ngón tay đang đặt trên cổ tay Lê Ứng bắt đầu nghịch ngợm, bụng ngón cái vô thức vuốt ve mu bàn tay anh.
Cả quá trình Lê Ứng không hề động đậy, cứ để mặc cho cậu chơi đùa.
Phải một lúc sau, có lẽ chơi chán rồi nên Giang Dục mới dừng lại.
Yên ắng được một lát, Giang Dục lại cảm thấy đói bụng nên khẽ liếm môi. Cậu vốn đang đứng sát bên Lê Ứng, tiếng liếm môi kia cứ thế mà dội thẳng vào tai anh.
Trong bóng đêm nơi thị giác bị che đậy, thính giác lại được khuếch đại đến mức vô hạn.
Lê Ứng khép chặt đôi mắt, yết hầu anh trượt lên trượt xuống hai bận, khẽ khàng thở ra một hơi.
Một lát lâu sau, Lê Ứng bèn hỏi: “Em đói không? Gần đây cũng có nhà hàng mà em thích đấy, lát nữa anh đưa em đi.”
Giọng nói của anh rất đỗi dịu dàng, lẫn bên trong là ý muốn trấn an.
“Dạ hơi hơi.” Giang Dục nói, “Ly trà sữa hôm nay em uống rất ngấy, em hơi khát nước.”
Vì buồn chán quá lâu nên cậu cũng nói nhiều hơn đôi chút: “Thật ra em không thích uống trà sữa lắm đâu, nhưng chị em thích uống, lúc nào em cũng phải uống cùng bà ý.”
“Ừ,” Lê Ứng nhỏ giọng đáp.
Một lát sau, anh lại hỏi: “Thế em thích uống gì?”
“Em á?” Giang Dục thuận miệng đáp, “Chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cua-chi-gai-yeu-tham-toi/244998/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.