Hôm nay Giang Mộng đến kì, cô cố ý chọn ngày này để bản thân trông có vẻ yếu ớt hơn bình thường. 
Hai người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nên Giang Dục cũng lờ mờ biết được chuyện gì đang xảy ra. Thấy cô ôm gối, sắc mặt tái nhợt, lương tâm cậu có hơi bất an, vì thế mà cậu có phần nghiêm túc hơn: “Có chuyện gì vậy, bà nói ra xem nào.” 
“Chị không muốn nói,” Giang Mộng cố ý đáp, cô ôm bụng ra vẻ rất khó chịu. 
Hồi Giang Mộng lên cấp hai, khi vừa mới bắt đầu có “đèn đỏ”, có lần cô đau đến mức khóc lóc rồi lăn lộn trên sô pha. Lúc đó mẹ Giang đã đến nhà hàng chuẩn bị cơm chiều cho bọn họ, trong nhà chỉ có hai người là cô và Giang Dục. 
Thấy dáng vẻ đau đớn của Giang Mộng, Giang Dục – khi ấy vẫn đang học tiểu học – bị dọa không hề nhẹ. Đợi đến khi cậu vội vã gọi điện thoại giục mẹ Giang về nhà, thấy bà đưa một túi chườm nóng cho Giang Mộng, sau đó lại nấu nước đường nâu cho cô uống, lúc bấy giờ cậu nhóc mới òa khóc, cứ ngỡ Giang Mộng gặp chuyện gì hệ trọng. 
Từ đó về sau, mỗi khi Giang Mộng đến kì, lúc nào Giang Dục cũng kiên nhẫn với cô hơn một chút, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ chiều theo những vòi vĩnh của cô. 
Trên bàn trà có một túi hoa hồng đường nâu mà Giang Mộng lấy ra sẵn, Giang Dục bèn tiện tay pha cho cô một ly nước đường, cậu khuấy khuấy rồi đưa đến tay cô. 
“Kể nghe thử xem nào,” Giang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cua-chi-gai-yeu-tham-toi/244996/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.