Editor: Nhiên
Chương này lý giải vì sao nghênh nghênh của chúng ta tạm nghỉ học 1 năm thương quá đi ahuhu.
Kỳ thật cô biết Dương Thanh Thanh ở khổ sở cái gì. Dương Thanh Thanh là một người đặc biệt nỗ lực, ngày thường cũng không thích nói chuyện, phần lớn thời điểm đều là một người yên lặng làm bài.
Quá mức nỗ lực, cho nên mới cảm thấy thất bại, cho dù là ngẫu nhiên thất bại đều làm người khó có thể thừa nhận đi.
Phù Thải Nghênh không có nói nữa, chỉ là mang theo trấn an mà vỗ nhẹ Dương Thanh Thanh.
Buổi tối chiếu vật lý thi không lầm. Cô có lẽ là được nguyên nhân tâm lý ám chỉ, hôm nay làm đề tới cũng so với bình thường nhẹ nhàng rất nhiều, tuy rằng đề áp trục vẫn là không có làm ra tới……
Thi vật lý xong, thầy Diêu lại ở trong ban dạo qua một vòng, rồi sau đó kêu Dương Thanh Thanh đi ra ngoài.
Dương Thanh Thanh thời điểm trở về, vành mắt hồng hồng. Cô hơi hơi lo lắng mà nhìn, Dương Thanh Thanh cái gì đều không có nói, chính là an an tĩnh tĩnh mà tiếp tục làm đề.
Phù Thải Nghênh thở dài một hơi. Thời điểm tới 8 giờ tối, cô không có ở lại phòng học, mà là đi ra bên ngoài.
Sau lầu ba là một hồ nhân tạo lớn, xuyên qua một hành lang là có thể đi vào bên hồ, trên hồ có trải một ít cục đá. Ban bọn họ ở lầu một, phía trước còn lại là mấy bậc thang. Cô ở trên hành lang đi tới đi lui.Cô không muốn về phòng học, Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cho-to-muon-so-tay/79213/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.