Cô lúc sau liền toàn xưng ngốc ngốc lăng lăng mà đi theo sau anh, nghe Thẩm Hoài giảng một ít biện pháp khắc phục tâm lý sợ hãi. Anh nói chuyện luôn mang theo một ít hương vị đặc biệt, rất có tiết tấu. Phù Thải Nghênh chỉ còn lại có ân ân a a ứng hòa.
Đi đến lần trước hai người tách ra ngã rẽ, cô hướng về phía Thẩm Hoài vẫy vẫy tay: “Nam thần tái kiến. Tớ liền trở về nhà đây.”
Thẩm Hoài ngược lại nâng bước hướng về Phù Thải Nghênh mà đi đến: “Tớ cùng Lộ Dật Hàng nói, đưa cậu trở về. Đi thôi.”
“Phù Thải Nghênh.Nếu cậu vẫn sợ hãi, không bằng từ ngày mai bắt đầu chạy đi.” Thẩm Hoài nói.
Phù Thải Nghênh liên tục lắc đầu: “Không được không được. Tớ bắt đầu đã không tới, hơn nữa còn là có tự mình hiểu lấy,sẽ kiên trì không đi xuống.”
“Nếu tớ và cậu cùng nhau chạy thì sao?” Thẩm Hoài hỏi lại, nhìn cô, khóe môi gợi lên.
Dù sao, bất luận cô đáy lòng nguyện ý chạy hay không chạy, đều cảm thấy mình lúc ấy có thể là bị nam thần tươi cười mê hoặc. Đầu óc vừa kéo về, sau đó liền đồng ý đề nghị của anh……
Cái gọi là, nam sắc hại người nha.
Buổi sáng hôm sau, Phù mẹ thấy Phù Thải Nghênh so ngày thường thức dậy sớm hơn một chút, không khỏi kinh ngạc: “Thải Nghênh, con hôm nay sao dậy sớm như vậy?”
Cô một bên vừa đi giày vừa trả lời: “Hôm nay con sẽ chạy bộ trước, lại trở về ăn bữa sáng sau. Con phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cho-to-muon-so-tay/3270145/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.