Chung Lâu Vũ lập tức đoạt lấy xa giá trước mặt tất cả mọi người phi kiếm xông lên, bị người nhà mình công kích vẫn tính là có thể chịu được, nhưng nếu như bị một ngụm hô lên thân phận của mình vậy thật là quá xấu hổ.
Nhưng càng đến gần, trong mắt người dẫn đầu kia không những không có kinh ngạc, ngược lại vẫn huy trường thương xông lên, một bộ căn bản không có nhận ra hắn, trong lòng Chung Lâu Vũ tức khắc một trận quái dị.
Trước khi hắn sinh ra, ma tu xuống dốc, Hợp Trản giáo cũng chỉ là tông môn lụi bại có ngàn năm lịch sử, là Chung Lâu Vũ dựa vào năng lực của bản thân, cất nhắc hạt giống ưu tú trong môn, tự thân sửa chữa công pháp, mới đem Hợp Trản giáo từ bờ vực tiêu thất biến thành ma tu đệ nhất giáo. Trong số tiên tu cùng hắn tiếp xúc thời gian ngắn còn có khả năng nhìn không thấu nguỵ trang, nhưng nam nhân dẫn đầu sử dụng thương này là hắn từ Trúc Cơ kỳ một tay mang lên, căn bản không có khả năng không nhận ra hắn.
Nghi vấn nổi lên, động tác Chung Lâu Vũ liền có chút chậm đi, nam nhân sử dụng trường thương không có một tia do dự trường thương lập tức đâm thẳng đến, bức cho Chung Lâu Vũ phải dùng kiếm cản lại. Phàm Thiết kiếm chạm đến lực lượng ma tu âm lãnh bạo ngược, lập tức đứt gãy, mũi thương với thế không gì cản nổi vọt thẳng tới ngực Chung Lâu Vũ.
Quá yếu ! Quá yếu !
Nhịn xuống thanh âm trong họng, Chung Lâu Vũ quyết đoán vứt bỏ Phàm Thiết kiếm, trong tay bấm pháp quyết, thân hình chợt loé, lập tức xuất hiện ở một bên sườn khác, hắn cấp tốc bay xuống phía dưới, tránh đi nam nhân lại muốn truy kích lần nữa, ở trong tông môn bị cháy quẹo trái quẹo phải, mới bỏ rơi được người phía sau.
Tay trái gắt gao nắm lại, Chung Lâu Vũ nép vào trong góc, xa xa nhìn đại điện trôi nổi trên không trung. Mấy cái cường giả mạnh nhất của tiên tu không có một người đi ra, ngược lại là mấy cái tu sĩ viện binh vừa mới tiến vào lại chạy ra lần nữa. Bốn phía là đám người kinh hoàng thất thố và hoả diễm xông đến tận trời, nhưng tầm mắt của Chung Lâu Vũ lại chỉ quanh quẩn trên người chín cái đều là người thăng cấp còn lại.
Lực lượng của nam nhân sử dụng trường thương quá yếu, có lẽ Kim Đan kỳ không phát hiện ra, nhưng trong mắt Chung Lâu Vũ lại vô cùng rõ ràng, người hắn tự tay mang theo, có thực lực ra sao như thế nào không rõ, càng huống hồ ma linh lực kia nhìn như hung hãn âm lãnh lại rõ ràng thô ráp đầy tạp chất, giống như đồ vật phỏng chế chất lượng kém.
Chung Lâu Vũ đã xác định, đây căn bản không phải cái được gọi là ma tu xâm lấn, mặc dù tất cả những thứ này đều làm vô cùng tinh tế, ngay cả mỗi cái tu sĩ bị hoảng sợ đều làm đến mức giống y như đúc, đáng tiếc cái loại bất đồng này đã biểu thị rõ, đây là một cái ảo cảnh vô cùng tinh tế.
Ảo cảnh do Phân Thần cường giả tạo ra, xác thực là Trúc Cơ kỳ hắn vô pháp chống lại, có điều may mà thần thức Chung Lâu Vũ vẫn còn là Hợp Thể kỳ, thậm chí đã có dấu hiệu đánh sâu vào Độ Kiếp kỳ, nhận ra không đúng lập tức thoát li khỏi chỗ này vô cùng dễ dàng.
Nhưng thiết lập cái ảo cảnh như vậy là có dụng ý gì ?
Mười cái thăng cấp giả toàn bộ là tán tu tuyệt đối không có ngẫu nhiên, bọn chúng muốn làm cái gì, huyễn cảnh này lại muốn khảo nghiệm cái gì, vô luận trong lòng có bao nhiêu nghi vấn, chủ đề của ảo cảnh này lại rất rõ ràng, đánh ma tu là chân lý.
Ma tu đã từ trên trời hạ xuống, toàn bộ dãy núi đều tràn ngập sát khí và máu tươi, thi thể khắp nơi, cũng không phân rõ được ai với ai. Chung Lâu Vũ tuỳ ý nhặt lên một thanh trường kiếm, xoá đi ấn ký của nguyên chủ, đối với ma tu gần nhất giết qua. Thăng cấp giả còn lại căn bản giống như hắn, đều trong cuộc chiến đẫm máu, trên không trung chỉ có nam nhân sử dụng trường thương kia trào phúng nhìn xuống phía dưới.
“A !” Người đầu tiên hy sinh trong thăng cấp giả xuất hiện, hắn bị trường đao của ma tu trực tiếp đâm thủng đan điền, đập nát kim đan, sau đó lập tức liền mềm nhũn ngã xuống, không còn hơi thở, Chung Lâu Vũ lại tinh tế cảm thụ được khí tức của hắn vẫn còn ở bên cạnh.
Tử vong liền tự động thoát li ảo cảnh sao ?
Chung Lâu Vũ kinh nghiệm phong phú nghĩ, trên thực tế trong ảo cảnh tình hình của tiên tu đã được coi là nguy hiểm, bọn hắn mấy cái thăng cấp giả như có như không bị dồn đến cùng một chỗ, sau khi người thứ tư chết đi, cuối cùng có người hỏng mất.
“Đừng giết ta ! Đừng giết ta !” Người kia hỏng mất hét lên, từ trong túi móc ra lượng lớn phù chú, liều mạng ném về phía trước, phát ra bạo nổ liên hoàn, bị địch nhân muốn lấy mạng mình vây xung quanh, tinh thần hắn cơ hồ tan vỡ.
“Thần phục ta, liền tha mạng cho ngươi.” Nam nhân dụng trường thương cuối cùng từ không trung hạ xuống, hắn khinh miệt nhìn kẻ đang hỏng mất kia.
“Ta đầu hàng ! Ta đầu hàng !” Thăng cấp giả vội cuống cuồng nói, hắn nhanh chóng bỏ vũ khí trong tay xuống, nỗ lực biểu thị bản thân vô hại.
“Các ngươi còn ai muốn đầu hàng nữa.” Ánh mắt nam nhân lướt qua trên người những người sống sót còn lại, Chung Lâu Vũ lập tức cảm thấy dị thường, hắn lập tức làm ra biểu tình phẫn nộ, : “Phi ! Ai sẽ muốn trở thành ma tu ghê tởm chứ !”
Nhưng không phải tất cả mọi người đều giống hắn biết đây là một cái ảo cảnh, cũng không phải tất cả mọi người đều có tinh thần không sợ chết, lại có hai người chọn đầu hàng, bọn họ tự động đứng dậy đi đến trong đội ngũ ma tu, áy náy tránh đi ánh mắt của đồng bạn.
Chung Lâu Vũ lãnh đạm nhìn hết thảy, khoé miệng nam nhân sử dụng trường thương kia lộ ra ý cười băng lãnh, một đạo bóng dáng trường thương loé lên, hắn chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, ý thức liền chìm vào hắc ám.
“Chúc mừng các ngươi, thông qua vòng tỷ thí thứ ba !” Thanh âm nam nhân giống như từ phương xa truyền đến, hắn mang theo vui vẻ và hưng phấn, không ngừng mà nói, “Ảo cảnh ma tu xâm lấn là khảo nghiệm tâm tính chư vị, tất cả người thông qua chúc mừng các ngươi, các ngươi đã trở thành người chiến thắng của đại hội tiên tu lần này.”
Chung Lâu Vũ chớp chớp mắt, hắn nhận ra bản thân còn đang đứng ở trong đại điện trôi nổi, Phàm Thiết kiếm cầm trên tay vẫn còn hoàn chỉnh. Hắn nhìn trái nhìn phải, thăng cấp giả còn lại vẫn đang đứng ngốc lăng, nhưng số lượng đã biến thành bảy người. Biến mất chính là ba người đầu hàng trong ảo cảnh kia. Đứng trên đài cao nói chuyện chính là tông chủ tông môn nhỏ, đại năng tiên tu toàn điện không biết đã đi đâu rồi, thanh âm kia quanh quẩn trong đại điện, có một loại cảm giác quỷ dị khác thường.
Lúc này những người còn lại cũng dần dần mở mắt, nghe được bản thân đã thông qua khảo nghiệm trước tiên là kinh hỉ, sau lại nghi hoặc hỏi : “Những người khác đi đâu rồi ?”
Tông chủ trả lời qua loa : “Bọn họ không thể thông qua khảo nghiệm, đã đi trước rồi.”
Chung Lâu Vũ hiểu rõ không phải như vậy, ảo cảnh vẫn còn lại trong đại điện này, mở khống chế thần thức ra, hắn lập tức nhìn thấy chân tướng, ba kẻ tiên tu phản bội kia đang đầy mặt kinh hoàng ngã trên mặt đất, máu tươi từ lỗ hổng trên ngực đang chảy ra ngoài.
Đây là một hồi khảo nghiệm nhắm vào độ trung thành của tiên tu, phàm là không thông qua, chỉ có chết. Chung Lâu Vũ rũ mi xuống, sự thận trọng của hắn đã giúp bản thân tránh được một kiếp, cuối cùng cũng có thể chạm đến âm mưu trọng yếu của trận đánh này.
“Các ngươi đã thông qua tuyển chọn, được phép tham gia một việc rất quan trọng.” Trên mặt tông chủ luôn lộ ra nụ cười, hắn gõ gõ cây cột bên cạnh, trung tâm đại điện đột nhiên sáng lên quang mang huyền ảo. Quang mang qua đi, một trận pháp truyền tống lộ ra, “Đi thôi, tất cả mọi ngươi đều ở bên kia chờ các ngươi.”
Chung Lâu Vũ đứng sau cùng đám người, đợi đến khi người trước mặt từng cái biến mất trong truyền tống trận, hắn mới quay đầu lại nhìn tông chủ. Nam nhân bộ dạng trung niên mặt mày tràn đầy hưng phấn cùng lệ khí chết chóc, trong ánh mắt nhìn chằm chằm truyền tống trận kia không che dấu nổi chờ mong.
Hắn cúi đầu, che lại cảm xúc nào đó trong mắt, nhanh chóng đi vào truyền tống trận.
Một đầu khác của truyền tống trận vẫn như trước là một cái đại điện, nhưng so với lúc trước không giống, toà đại điện này càng thêm hùng vĩ tráng lệ, lại không có đài cao tượng trưng cho vị trí của chủ nhân, ngược lại là ở hai bên bày mấy cái ghế dựa bằng noãn ngọc mấy vạn năm chế tạo theo sở thích, hơn nửa đã bị mấy cái đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh của tu chân giới ngồi hết, còn có vài cái đang trống không biết đang đợi ai, ở phía sau mấy cái ghế dựa này, không ít tu sĩ tu vi thấp hơn quy củ đứng.
Vài người đang nói chuyện thấy bọn hắn tiến vào liền dừng lại, tất cả mọi người trong đại điện này đều là người đức cao vọng trọng, bảy người đứng ở trung tâm chỉ cảm thấy chính mình cả người không được tự nhiên. Nguyên Anh tu sĩ ở một bên lập tức đi qua đây dẫn bọn hắn vào bên trong đám người phía sau ghế dựa, đơn độc ngồi xong. Chung Lâu Vũ nhẹ nhàng cúi đầu, âm thầm đánh giá xung quanh. Dường như mỗi người sau ghế dựa noãn ngọc đều mặc đồng phục, nhìn ra toàn bộ thuộc về tông môn nào đó, ngược lại là mấy tên tán tu bọn hắn ở trong cảnh tượng như vậy có vẻ chẳng ra gì cả.
Thảo luận trong đại điện lại bắt đầu lại, Chung Lâu Vũ vội vàng thu liễm tâm thần cẩn thận nghe, hắn rất nhanh xác nhận, đây là một hồi lên án công khai nhằm vào cái gọi là kế hoạch tấn công ngu xuẩn.
Ma tôn Lâu Vũ chỉ ngã xuống vài tháng, dư uy vẫn còn, chủ lực của Hợp Trản giáo căn bản được bảo vệ hoàn hảo, ngay cả hộ sơn đại trận cũng còn tràn đầy năng lượng, tiên tu bên này lại trong đại chiến lần trước bị thương nguyên khí, loại tình huống này mà tiến công Hợp Trản giáo đối tiên tu mà nói căn bản là phí công vô ích.
Mà nếu như đợi đến hai năm sau, hộ sơn trận pháp dần dần mất đi năng lượng, Hợp Trản giáo cũng lâm vào trong hỗn chiến với ma tu còn sót lại, hoàn toàn mất đi năng lực tấn công, lúc này tiên tu lại tấn công mới là làm ít công to.
Thanh âm phản đối cơ hồ áp đảo, trong điện này không có một người nào trên mặt viết hai chữ tán đồng, có thể không dám cự tuyệt kế hoạch này ra mặt, nhưng cũng có khối người ngậm miệng không nói lời nào. Mắt thấy phương hướng thảo luận đều nhất trí đi theo hướng cự tuyệt, trưởng lão Minh Tâm tông đột nhiên đứng lên, cao giọng nói : “Các vị đạo hữu xin hãy nghe lão phu nói một câu, hiện giờ ma tu vừa mới mất đi Chung Lâu Vũ, đúng là thời điểm nhân tâm tán loạn, lúc này tấn công đương nhiên có thể đem bọn chúng nhổ cỏ tận gốc, hoàn toàn đả bại nhuệ khí của ma tu. Nếu là chờ đến một hai năm sau, ma tu lại từ Hợp Trản giáo tản ra, lúc đó đánh tốt thì tốt, nhưng cũng không có ảnh hưởng lớn như bây giờ.”
“Minh Tâm tông chủ, ngài nói mặc dù có lí, nhưng chúng ta cũng có băn khoăn.” Thanh âm phản đối lập tức vang lên, “Nhưng thế nhân đều biết, hộ sơn đại trận Chung Lâu Vũ thiết kế uy lực vô cùng, hơn nữa phi thường kiên cố. Chúng ta đánh qua được thì thôi, ngược lại nếu như ngay cả hộ sơn đại trận đều đánh không vỡ, càng là khiến ma tu có chung cừu địch đối phó lại chúng ta, vậy không phải là thành chuyện cười sao !”
“Nếu như đại trận kia bị đánh vỡ thì sao ?” Minh Tâm tông chủ nói.
“Không có khả năng, ban đầu chúng ta nhân lúc Chung Lâu Vũ rời đi liền thử qua một lần, căn bản không thể nào phá được !” Người lên tiếng tức khắc lắc đầu.
“Nhưng ta đã nghĩ ra biện pháp rồi.” Một người đột nhiên từ khoảng không sau ghế dựa bước ra, hắn chậm rãi đi đến trung tâm đại điện, gương mặt anh tuấn bị mười phần kiêu căng cùng không coi ai ra gì phá hư, toát ra một cỗ khí chất tục tằng.
Vai chính nguyên tác, Dư Khâm.
Hắn từ trong lòng lấy ra một phù chú hình tam giác, cao cao giơ lên : “Đây chính là biện pháp của ta.”
Chung Lâu Vũ tâm hoàn toàn thả lỏng, hai tay hắn ôm ngực, khuôn mặt ẩn trong bóng tối chợt xuất hiện một mạt cười lạnh.