*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor☘️: Lãnh Sam.
Ngôn Linh thấy hệ thống giả chết, mười phần bất mãn.
Cô nhìn chằm chằm hư không, lại kêu nó một tiếng.
Nhưng mà, hệ thống chính là chết sống cũng không chịu xuất hiện.
Thái độ của nó, cũng làm Ngôn Linh ý thức được, ý tưởng của cô là bất khả thi.
Với khả năng hiện tại, cô không có cách nào mang Phong Lâm đi cùng được.
Nguyên bản tâm tình đang bình tĩnh, chợt trở nên có chút vi diệu.
Vậy vị diện tiếp theo, còn có thể gặp lại hắn không?
Cảm xúc của Ngôn Linh, đột nhiên có chút nói không rõ.
Ánh mắt bỗng chốc dừng trên mấy quyển bút ký kia, nét chữ rồng bay phượng múa, đâm vào trái tim cô.
" A." Ngôn Linh khẽ cười một tiếng.
Muốn hay không tiếp tục gặp được hắn, đó là chuyện của cô, trước nay đều không tới phiên dị thời không làm chủ.
Tựa như ký ức vậy, dù cho tàn khuyết, nhưng những lựa chọn quan trọng nhất, vẫn như cũ nằm ở trong tay chính mình!
Bầu trời chợt biến đổi, sấm sét ầm ầm, bên trong hư không.
Hoảng hốt nứt ra một khe hở.
Giữa trời xuất hiện một dải ánh sáng nhạt, vật này quỷ dị chui vào bên trong khe hở kia, nhanh chóng biến mất không thấy.
Hư không bình tĩnh như lúc ban đầu.
Lúc đó, trong trường học, rõ ràng đang là tháng giêng trời quang, đột nhiên cuồng phong gào thét, một hồi mưa to tầm tã tới.
Kinh ngạc đến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cau-hac-hoa/1707713/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.