Editor: Lãnh Sam.
Ngôn Linh vừa định tiếp tục dỗi hắn.
Đột nhiên hệ thống phát ra cảnh cáo tử vong.
[ Tích! Tích! Tích! Cảm xúc của Phong Lâm thập phần không ổn định, thỉnh ký chủ dùng một ít tâm tư che chở, phòng ngừa hảo cảm độ thấp hơn giá trị hắc hóa, tạo thành vô pháp vãn hồi tổn thất. ]
Ngôn Linh khuôn mặt nhỏ đạm mạc thay bằng vài phần nhu hòa.
Cô ngắm hắn liếc mắt một cái, vươn tay giống như sờ sủng vật, sờ sờ đầu hắn.
" Tôi đi kiếm tiền."
Cô đi kiếm tiền trả nợ nuôi gia đình, ủy khuất ba ba.
Nghe vậy.
Sắc mặt Phong Lâm đổi đổi, lệ khí giữa mày giảm hai phần.
" Kiếm tiền làm cái gì sao? Em thiếu tiền sao?"
Tùy tùy tiện tiện đem Boss của Thời Thượng truyền thông đổi thành cô, bối cảnh như vậy, không có khả năng sẽ là người thiếu tiền.
" Tôi......"
[ Thân! Thỉnh suy nghĩ kỹ trước khi trả lời a!]
Bị đánh gãy lời nói Ngôn Linh, như suy tư nhìn chằm chằm trên mặt Phong Lâm 65 độ hảo cảm.
Đột nhiên câu môi cười cười, thanh quý mà lại mị hoặc.
" Tôi muốn kiếm tiền nuôi anh nha!"
Thanh âm thanh triệt lạnh lùng, trộn lẫn vài phần mềm ý.
Đôi mắt dường như cong thành hình trắng non, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
Cô nhìn thấy rõ ràng độ hảo cảm đang dần dần tăng lên.
66,67...... Mãi cho đến 70 mới dừng lại.
Đang hoảng hốt, cô nhìn đến gương mặt kia của Phong Lâm lại đổi thành bộ dáng ôn hòa trước đây, hiền lành vô hại.
Tựa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cau-hac-hoa/1707643/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.