Edt: TBB
Tô Mê đối diện với diện mạo nhu nhược mỹ lệ của Lâm Cẩm Dư, ý cười nơi khóe miệng hơi gia tăng một chút, mắt hạnh tròn tròn hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.
“Mê Mê…….” Mộ Dung Sâm cau mày, lôi kéo tay Tô Mê.
Tô Mê vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía hắn, giống như nhớ tới cái gì, chu cái miệng nhỏ, hờn dỗi nói...
“A Sâm ~ người ta chỉ là kêu Cẩm Dư một tiếng mà thôi, dấm này anh cũng ăn, thật là một bình dấm to.”
Gương mặt trắng nõn đơn thuần, vài phần xấu hổ, vài phần ẩn tình, còn có vài phần nghịch ngợm đáng yêu, cùng thẹn thùng vui sướng, Tô Mê đem biểu tình đang lâm vào tình yêu cùng bạn trai làm nũng trách giận, suy diễn gãi đúng chỗ ngứa.
Mộ Dung Sâm hôm qua mới vừa khai trai, nhìn thấy Tô Mê thần sắc tức giận yêu kiều, bụng dưới tức khắc bậc một ngọn lửa.
Hầu kết khó nhịn lăn lăn, Mộ Dung Sâm điều chỉnh giọng nói..
“Mau đi học, nhanh vào phòng học thôi.”
“A Sâm, anh không phải là đang thẹn thùng chứ?”
Tô Mê cười nhạo ra tiếng, nhón mũi chân ở trên mặt Mộ Dung Sâm hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
“Nhưng em thích xem bộ dáng A Sâm ghen vì em nha.”
Mộ Dung Sâm vuốt vuốt cái mũi nhỏ của cô.
“Thật là nghịch ngợm.”
Lâm Cẩm Dư nhìn một màn chói mắt trước mặt, đôi mắt bỗng chốc tối sầm lại, tâm, đau tột đỉnh.
Ngay sau đó, cứng đờ câu môi cười khẽ, đem túi trong tay đưa cho Mộ Dung Sâm.
“A Sâm, đây là đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cam-duc-treu-khong-ngung/170020/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.