Chương trước
Chương sau
Edt: Mítt
~~~~~~~~
Tô Mê gắt gao banh thân thể mình ra, đến hô hấp ít ỏi cũng làm không được.
Thẳng đến khi Đông Phương Lẫm hung hăng chống nàng, hoàn toàn phóng thích ra, biểu thị công khai bá đạo lại khàn khàn của động tình truyền vào bên tai nàng.
Tô Mê lúc này mới lau nước mắt mỉm cười, cắn một cái lên đầu vai hắn.
"Hắn đã là quá khứ, những ngày tháng ở tương lai, chỉ biết có chàng, chỉ có một mình chàng."
Nam nhân biến thái này, thật là làm cho người ta vừa hận, vừa yêu lại vừa bất đắc dĩ.
Nhưng chỉ cần nàng thích hắn, hắn chỉ cần yêu duy nhất nàng, nàng nguyện ý bao dung hắn tất cả, bao gồm tính tình của hắn cùng với tính xấu nhỏ của hắn.
Nói cho cùng thì con người không ai hoàn mỹ cả, mà không hoàn mỹ thì mới chân thật nhất.
Đối với nàng mà nói, ở trong một vị diện xa lạ, có thể gặp và yêu hắn, đó mới là động lực và ánh rạng đông của nàng ở trong thế giới nhiệm vụ hoang vu này.
Hai người cũng không vì chuyện của Ôn Ngôn mà lâm vào tình trạng chiến tranh lạnh, ngược lại còn ngoài ý muốn càng muốn ở bên nhau hơn so với lúc trước, tăng thêm vài phần tình cảm.
Thậm chí, bởi vì sau khi xác nhận tâm ý lẫn nhau, hai người cùng tâm, càng thêm thân mật.
......
Ngày kế, tin tức Tự Dự chết bất đắc kỳ tử truyền khắp Dục Chu tiên sơn.
Người đầu tiên phát hiện thi thể Tự Dự, là một đệ tử ngoại danh ngày thường chăm sóc Tự Dự.
Hắn giống như ngày thường lui tới, đúng giờ đưa đồ ăn, lại không nghĩ tới vừa mở cửa ra liền phát hiện Tự Dự đang trong trạng thái tay phải đè lên bộ vị bị thương, hai mắt kinh ngạc trợn trừng nhìn về phía chếch lên trên, không còn động tĩnh.
Ôn Ngôn là người thứ hai đi vào hiện trường, quan sát khắp nơi, vẫn chưa phát hiện bất kì điểm gì đáng ngờ.
Hình tư Triệu Trạch kiểm tra xác chết Tự Dự, cũng không tìm được ngoại thương trí mạng, cuối cùng trực tiếp phán định Tự Dự tự nhiên tử vong.
Nhưng mà trưa hôm đó, Thanh Mộc trưởng lão lại ở trong phòng phát hiện một mặt cổ kính.
Sau khi hắn xem xong một màn tuyệt đối thuyết phục, trực tiếp triệu tập các vị trưởng lão khác, cùng với Ôn Ngôn, và đám người Phượng Lan Nhi, Cam Ly, ở đại điện mở ra nghị sự khẩn cấp.
Phượng Lan Nhi trong lòng có bất an, nhưng không thể không đến.
Sau khi nàng ta cùng với Cam Ly vào đại điện, Thanh Mộc trưởng lão trực tiếp sai người bắt hai người bọn họ lại.
Cam Ly vẫn chưa làm ra phản kháng gì. Phượng Lan Nhi lại đưa ra một khuôn mặt đáng thương hề hề, giả ngu hỏi.
"Không biết Lan Nhi rốt cuộc phạm sai lầm gì mà làm các vị trưởng lão lao sư động chúng như thế."
"Ngươi thật sự không biết, mình rốt cuộc làm cái gì?"
Lúc này, hai người cùng mặc áo bào màu tím là Tô Mê và Đông Phương Lẫm, từ hư không xuất hiện bên trong đại điện.
"Bái kiến Tiên Tôn, bái kiến tổ sư nãi nãi." Mọi người vội vàng quỳ lạy.
Đông Phương Lẫm không có bất kì phản ứng gì, mà Tô Mê lại nhịn không được giật giật khóe miệng.
Có thể đừng gọi tổ sư nãi nãi được hay không, kêu tiên cô cũng được mà!
Đương nhiên, Tô Mê chỉ nghĩ thầm như vậy thôi, đi theo Đông Phương Lẫm tới đây để xem kịch vui, liếc mắt nhìn Phượng Lan Nhi đang bày ra bộ mặt đáng thương hề hề.
Phượng Lan Nhi vừa oán hận lại đố kỵ mà trừng Tô Mê, ngay sau đó ra vẻ vô tội nhìn về phía Đông Phương Lẫm: "Lan Nhi không biết, còn thỉnh sư tôn nói rõ."
Đông Phương Lẫm một cái liết mắt cũng không cho nàng ta, mang theo Tô Mê đi vào vị trí thủ vị trong đại điện ngồi xuống.
Thấy Đông Phương Lẫm không để ý tới mình, Phượng Lan Nhi mếu máo, khuôn mặt nhỏ khóc lóc nhìn về phía Ôn Ngôn: "Sư phụ, người phải làm chủ cho Lan Nhi."
Ôn Ngôn từ sau khi Tô Mê tiến vào, đôi mắt liền gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mê.
Ánh mắt nhìn không chút che dấu nào làm cho vài vị trưởng lão đều phải ho nhẹ vài tiếng, nhưng vẫn không ảnh hưởng được hắn.
Thẳng đến khi Đông Phương Lẫm nhàn nhạt liếc mắt về phía hắn một cái, Ôn Ngôn lúc này mới đem ánh mắt thu hồi.
Lúc này, Thanh Mộc trưởng lão hướng về phía Đông Phương Lẫm trình lên cái cổ kính kia, bẩm: "Khởi bẩm Tiên Tôn, môn hạ đệ tử Tự Dự của Ôn Ngôn sáng nay chết oan chết uổng, trong gương này hiện ra hung thủ, đúng là Phượng Lan Nhi, ta đang muốn dựa theo môn quy, trục xuất nàng ta ra khỏi tiên môn."
Đông Phương Lẫm liếc mắt nhìn cổ kính quen thuộc, tất nhiên là trong lòng hiểu rõ.
Hắn cũng không có nhận, mà là cầm lấy tay nhỏ của Tô Mê để ở trong tay thưởng thức: "Nếu chứng cứ vô cùng xác thực, vậy thì dựa theo quy củ mà hành sự."
Tô Mê cười cười, giống như lấy lòng nhẹ nhàng ngoéo một cái vào lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt Đông Phương Lẫm hơi sâu, mạnh mẽ nắm chặt tay nhỏ của Tô Mê, niệm câu tĩnh tâm chú mới áp xuống dục vọng bị nàng dễ dàng khơi mào.
Thanh Mộc trưởng lão thu hồi cổ kính, trực tiếp đưa cho Ôn Ngôn..
"Phượng Lan Nhi là đồ nhi của ngươi, vậy thì để ngươi tự mình khiển trách sau đó trục xuất khỏi tiên môn."
Trong nháy mắt Ôn Ngôn nhìn thấy cổ kính, lập tức xác nhận xuất xứ của cổ kính.
Hắn đầu tiên là liếc mắt nhìn Đông Phương Lẫm một cái, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được dừng ở trên mặt Tô Mê.
Đông Phương Lẫm ẩn hơi thở tức giận lạnh lùng nhìn hắn một cái, Ôn Ngôn lúc này mới rũ xuống mi mắt, giơ tay phất cổ kính một cái, hình ảnh mơ hồ nháy mắt ở trên mặt kính ẩn hiện ——
"Lan Nhi, nàng cuối cùng cũng là của ta!"
"Ưm, ư, tàn nhẫn một chút, dùng, lực —— a a a!"
......
Ôn Ngôn chỉ nhìn một lúc, sắc mặt đỏ lên, cũng không nhìn tiếp được nữa.
Hắn lập tức vẻ mặt thất vọng nhìn về phía Phượng Lan Nhi: "Tự Dự ngày thường đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi đương nhiên là hiểu rõ, ngươi sao có thể nhẫn tâm giết hại hắn?"
Tuy Phượng Lan Nhi không biết xấu hổ, nhưng tại chỗ lại bị người ta nhìn thấy trường hợp mình trần truồng lộ thể cũng nhịn không được đỏ mặt.
Nhưng nàng ta ngay sau đó đầu óc vừa chuyển, lập tức giảo biện nói: "Sư phụ, Lan Nhi hy sinh chính mình để chữa bệnh cho sư huynh, chưa bao giờ nghĩ sẽ hại huynh ấy, ta cũng không biết, huynh ấy làm sao lại chết......."
Thấy Phượng Lan Nhi giảo biện, Thanh Mộc trưởng lão người đã xem xong toàn bộ hình ảnh, lập tức lấy cổ kính trên tay Ôn Ngôn: "Nghiệt nữ, thật là chết đến nơi cũng không hối cải, hôm nay lão phu muốn nhìn xem kế tiếp ngươi làm sao mà giảo biện?!"
Dứt lời, Thanh Mộc trưởng lão chỉ nhẹ nhàng phất một cái, hình ảnh được phóng đại vài lần lập tức ẩn hiện ở giữa không trung.
Âm thanh khó nghe, nháy mắt truyền vào lỗ tai của mỗi một vị ở đây.
Tô Mê vừa muốn ngẩng đầu xem, đã bị Đông Phương Lẫm phong bế thị giác cùng thính giác.
Nhưng cũng không được đầy đủ, bởi vì ngay sau đó âm thanh thuộc về Đông Phương liền truyền vào trong tai nàng: "Nàng nếu muốn xem, chờ lần tới thời điểm bổn Tiên Tôn làm nàng, để nàng nhìn cho đủ."
Tô Mê thầm mắng một tiếng đồ lưu manh, giơ tay liền vỗ xuống chỗ làm nàng vừa thống khổ lại vui sướng.
Đông Phương Lẫm không đề phòng vừa vặn bị nàng vỗ vào, lại dường như là cố ý ở bên tai nàng, ngâm một tiếng cực hạn tiêu hồn: "Ưm......."
Tô Mê không nhịn nổi nuốt nuốt nước miếng.
Đông Phương Lẫm câu môi cười khẽ, nhẹ nhàng ở trên vành tai nàng cắn một cái: "Thích thì nói, sau này gọi cho nàng nghe."
Thân hình đột nhiên run lên, trong đầu Tô Mê nháy mắt trống rỗng.
Nam nhân này khi cao lãnh thì chính là nam thần cấm dục, khi câu dẫn thì chính là lão biến thái, quá mẹ nó...... Làm nàng vừa yêu lại vừa hận!
Chỉ là Tô Mê không biết, khi tất cả mọi người ở đây đang xem Phượng Lan Nhi ở hiện trường, chỉ có một mình Ôn Ngôn đem tầm mắt dừng ở trên người Đông Phương Lẫm và Tô Mê.
Đồng thời cũng nhìn thấy rõ ràng, hai người ái muội, tán tỉnh nhau như thế nào.
Ôn Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử vừa xinh đẹp lại dịu dàng, chỉ cảm thấy lồng ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, trong cổ họng đột nhiên nảy lên mùi vị tanh ngọt, "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
~~~~~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.