Chương trước
Chương sau
Edt: Mítt
~~~~~~~
“Nhân tính hóa như vậy, ta có thể lựa chọn đổi hệ thống không?”
Mắt thấy hai mắt của Tô Mê sáng lên, hệ thống 059 không cao hứng xụ khuôn mặt nhỏ.
“Đương nhiên không thể, bổn hệ thống tuy rằng không có mở bàn tay vàng cho cô, nhưng sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, được điểm rất cao, còn nữa cô cùng bổn hệ thống một khi trói định thì không thể giải trừ, trừ khi cô có được tích phân tương ứng, mới có thể lựa chọn trọng sinh, hoặc là tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, bằng không…….”
“Không, không có bằng không.”
Tô Mê đánh gãy lời nói của hắn, nhìn ánh mắt hệ thống 059 ẩn ẩn chờ mong, kiên quyết nói: “Ta nhất định sẽ lựa chọn trọng sinh.”
“Cô ——!” Hệ thống 059 tức giận đến mặt bánh bao cũng phình lên, căm giận nhìn về phía Tô Mê.
“Cô cái đồ ký chủ hư không lương tâm, người ta không để ý đến cô nữa…….”
Sau khi hệ thống 059 giận dỗi cắt đứt liên hệ, Tô Mê và Phượng Vô Thương từng người ngồi xuống.
Ngay sau đó, một đạo ánh mắt hoa si kinh diễm, dừng ở trên mặt Phượng Vô Thương bên người cô.
Tô Mê và Phượng Vô Thương cùng đồng bộ, mặt đông lạnh không vui, bắn về phía chủ nhân tầm mắt lộ liễu kia —— Triệu Phương Phỉ!
Triệu Phương Phỉ lập tức mảnh mai nhào vào trong lòng ngực Dạ Lăng Tuyệt, mềm mại không xương nỉ non: “Vương gia, ta sợ quá, bọn họ trừng ta.”
Dạ Lăng Tuyệt vỗ vai nàng ta: “Ngoan, đừng sợ, bổn vương ở chỗ này, bọn họ sẽ dám làm gì.”
Nói xong, hắn ngước mắt, trừng mắt cảnh cáo liếc nhìn Tô Mê và Phượng Vô Thương một cái.
“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ giảm 20 điểm, tổng độ hảo cảm là 40 điểm, ký chủ không cần nản lòng, cố lên nha!”
Trong đầu vang lên giọng nói nhắc nhở, làm Tô Mê một trận câm lặng, độ hảo cảm thế nhưng giảm xuống nhanh như vậy?
Trong nháy mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Phương Phỉ như là thực hiện được điều gì đó.
Tô Mê nghĩ, Triệu Phương Phỉ hẳn là nhận được nhắc nhở độ hảo cảm của nam chủ đối với cô giảm bớt.
Nói cho cùng mau xuyên giả trong vị diện hoặc là nhân vật trong cốt truyện, không gì làm không được.
Tô Mê cong môi, nâng chén rượu nhìn về phía Phượng Vô Thương: “Phu quân, chúng ta uống một chén?”
Tròng mắt hổ phách sâu kín, bình tĩnh nhìn Tô Mê một lúc lâu, cầm lên chén rượu, cùng cô chạm nhẹ một cái, sau đó uống một ngụm nhỏ.
“Phu quân tửu lượng không tốt?” Tô Mê uống xong một chén, thấy Phượng Vô Thương chỉ uống một hớp nhỏ.
Phượng Vô Thương vừa muốn đặt chén rượu xuống lại dừng một chút, ngay sau đó đem chén rượu trong tay, toàn bộ uống sạch sẽ, hơi nhướng mi nói: “Là nàng bảo ta uống, không nên hối hận."
Hối hận?
Tô Mê mới đầu khó hiểu, nhưng theo hắn hai má càng ngày càng hồng nhuận, vô hình biểu lộ phong tình mị sắc, Tô Mê cuối cùng mới biết —— Phượng Vô Thương chạm vào rượu liền hỏng mất!
Vì không cho sắc đẹp của phu quân nhà mình lộ ra ngoài, Tô Mê lôi kéo Phượng Vô Thương rời khỏi tiệc rượu, đi vào Ngự Hoa Viên muôn hoa khoe sắc.
“Phu quân có muốn ăn đường bạc hà hay không, để tỉnh rượu.” Tô Mê lấy túi thơm bên hông, bên trong là đường bạc hà mà cô làm do quá nhàn, mát lạnh lại ngon miệng, hẳn là có thể chậm rãi giải rượu.
“Nàng đút ta.” Phượng Vô Thương đột nhiên cúi người, dung nhan nhiễm tửu sắc kinh diễm, đột nhiên không kịp phòng ngừa hướng cô mà áp xuống.
Tô Mê theo bản năng lui về phía sau một bước, bên hông lại bị hắn vươn tay chế trụ chặt chẽ, môi mỏng dán vào vành tai cô.
“Ta muốn ăn, nàng tự tay đút cho ta, hửm?”
“Phu quân……?!” Tô Mê hoàn toàn ngốc rồi.
Trước mắt là cái tình huống gì?
Nhưng mà, vành tai mềm mại, bị hai mảnh cánh môi ấm áp ướt át ngậm lấy, lại bị răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn, cả người Tô Mê nháy mắt biến thành một khối đậu hũ!
Dạ Lăng Tuyệt và Triệu Phương Phỉ khi đến, nhìn thấy chính là một màn cực kì tình nùng ý mật lại vô cùng chói mắt trước mắt này.
Trong phút chốc, không biết là cảm giác gì, thúc đẩy thần trí Dạ Lăng Tuyệt, bức cho hắn đi về phương hướng của hai người.
“Quốc sư và Quốc sư phu nhân thật đúng là tương thân tương ái, làm mù mắt người khác!”
Một đạo giọng nam trầm thấp lạnh lùng, đột nhiên từ bên cạnh âm trầm vang lên.
Cùng lúc đó, trong đầu truyền đến giọng nói nhắc nhở: “Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ tăng thêm 5 điểm, tổng độ hảo cảm là 45 điểm, không ngừng cố gắng nha!”
Tô Mê sửng sốt một cái chớp mắt, mới vừa quay đầu lại, liền đụng phải một đôi mắt lạnh băng khiếp sợ lại âm hiểm!
Nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng cảm thấy là mình phản bội, vừa lúc bị hắn vừa vặn bắt gặp.
Nhìn thấy được khuôn mặt của Triệu Phương Phỉ cũng không vui, Tô Mê đạm nhiên cười, mặt mày dịu ngoan ỷ lại vào người Phượng Vô Thương.
“Vương gia và cơ thiếp của ngài cũng là cầm sắt hòa minh, làm người ta thật sinh hâm mộ.”
Phượng Vô Thương không đợi Dạ Lăng Tuyệt mở miệng, môi mỏng xoa khuôn mặt mềm mại của Tô Mê, ở trên môi cô mút một ngụm...
“Không cần phải hâm mộ, chỉ cần nàng muốn, ta cũng có thể cho nàng.”
Tô Mê bị động tác của hắn dọa, có chút khó có thể hoàn hồn.
Thẳng đến khi trên môi lại bị cắn một chút, cô mới đỏ mặt đem hắn đẩy ra một chút.
“Phu quân đừng như vậy, người ta còn ở một bên nhìn đó.”
Nữ tử kiều mềm vũ mị, cùng với thiếu nữ non nớt thẹn thùng, hỗn hợp như vậy gãi đúng chỗ ngứa, không nhiều không ít, vừa vặn đủ.
Dung nhan kiều mị, có vẻ càng thêm ngây ngô cùng vũ mị.
Dạ Lăng Tuyệt lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt Tô Mê, bụng dưới một trận trướng đau, trong đáy lòng có một chỗ cũng đau đớn theo.
Nữ nhân đáng lí thuộc về Dạ Lăng Tuyệt hắn, vì sao lại dịu ngoan rúc vào trong lòng ngực nam nhân khác, vì sao không muốn gần gũi với hắn?
Dạ Lăng Tuyệt chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác phức tạp, khó có thể miêu tả thành lời, lại hỗn độn không hề có kết cấu, cho dù như thế nào cũng không tìm thấy một lý do có thể thuyết phục chính mình.
Theo sắc mặt Triệu Phương Phỉ càng thêm khó coi, Tô Mê thu được giọng nói nhắc nhở độ hảo cảm của nam chủ, càng cọ cọ càng dâng lên, trực tiếp đạt tới 65 điểm!
Cho nên nói, Tô Mê nói rất chính xác.
Bất kì một người nam nhân nào, nhìn thấy nữ nhân đáng lẽ thuộc về hắn, lại đang được người khác ôm ấp, trong lòng đều sẽ không thoải mái, tâm muốn có được, mới càng thêm tràn đầy.
“Ngài thân là Long Hề Quốc sư, hẳn là phải chú ý trường hợp một chút, không kiêng nể gì như vậy, không sợ người khác phê bình?”
“Chỉ cần Dạ Vương cùng cơ thiếp của ngài không nói, người khác cũng sẽ không biết.”
Tô Mê cười nói, lời nói có ý tứ chính là: Chỉ cần hắn không nhiều chuyện, đương nhiên sẽ không truyền ra ngoài, nếu bị truyền ra ngoài, vậy nhất định là Dạ Lăng Tuyệt hắn nói.
“Tỷ tỷ nói rất đúng, muội và Vương gia nhất định sẽ không nói ra ngoài.”
Triệu Phương Phỉ cười yêu mị đến cực điểm, một đôi mắt lại gắt gao dính ở trên người Phượng Vô Thương.
Dạ Lăng Tuyệt thấy vậy, trong lòng giận đến càng sâu, một phen kéo Triệu Phương Phỉ lại, làm trò trước mặt hai người, trực tiếp hôn một cái hôn triền miên.
Thì ra là cố ý dùng loại phép khích tướng này, kích thích nam chủ.
“Chúng ta trở về đi.” Tô Mê không có hứng thú xem đông cung sống, lôi kéo Phượng Vô Thương một lần nữa trở lại yến hội.
Lại không nghĩ đến, chân trước cô mới vừa bước vào cung điện, đột nhiên có người ở phía sau dẫm lên làn váy dài phết đất của cô ——
Phượng Vô Thương tửu lượng không tốt, cả người còn choáng váng, chưa phản ứng lại được, Tô Mê đột nhiên nhào về phía trước, té ngã trên đất.
“Ai u, tỷ tỷ làm sao lại không cẩn thận như vậy chứ, có bị đau ở đâu không……?”
Vết máu đỏ hồng như hoa, nhiễm ở trên tà váy trắng thuần, đánh gãy Triệu Phương Phỉ đang líu lo, làm nàng ta ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, nàng ta bỗng nhiên nhào vào trong lòng ngực Dạ Lăng Tuyệt: “Máu, máu, Vương gia, thiếp sợ quá.”
~~~~~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.