Edt: Mítt
~~~~~~~
Tô Mê lẳng lặng nhìn Mộ Dung Sâm cùng Lâm Cẩm Dư, nói.
“Em không có trách bất kì ai, không có nhận được điện thoại của A Sâm, là bởi vì di động của em bị mất.”
“Còn ngày hôm qua, em đi đâu?” Mộ Dung Sâm nhíu mày.
“Anh đến nhà tìm em?” Tô Mê hỏi lại một câu, lại giải thích nói.
“Em xử lý tốt miệng vết thương, tìm không thấy các người nên rời đi, kết quả vừa lúc đụng phải một người bạn đang thất tình, nên cùng cô ấy đi giải sầu, kết quả nửa đường làm mất điện thoại.”
Mộ Dung Sâm có chút không tin: "Người bạn nào, nam hay nữ?”
Tô Mê nghe miệng lưỡi này của hắn, cũng ha hả.
Hai người họ tối hôm qua mới vừa làm bậy xong, hiện tại lại cường ngạnh nói chuyện với cô như vậy, thật đủ không biết xấu hổ.
Nhưng Tô Mê vẫn là thở ngắn than dài nói.
"Là bạn học trước kia, anh cũng quen biết, chính là Tiểu Vi, cô ấy tận mắt nhìn thấy bạn trai mình ngoại tình, kết quả hai người vung tay đánh nhau, vừa lúc rời khỏi bệnh viện, đụng trúng em.”
Lời này vừa ra, hai người đều tự giác không nói.
Tô Mê cười cong mắt, chủ động kéo lấy ống tay áo Mộ Dung Sâm: “A Sâm, anh nói xem dưới bầu trời này, nam nhân hư làm sao lại nhiều như vậy chứ?”
Mộ Dung Sâm chột dạ lợi hại, còn chưa nói tiếp, Lâm Cẩm Dư đột nhiên mở miệng.
“Mê Mê, em cũng không thể quơ đũa cả nắm như thế, nam nhân cùng nữ nhân đều có tốt có xấu, nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cam-duc-treu-khong-ngung/1660381/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.