Bàn tay đặt trêи vai Tần Ức rất đẹp, ngón tay thon nhỏ, trắng muốt, nếu chỉ nhìn vậy mà không để ý tới gương mặt chủ nhân của nó, khó mà tin được một đôi bàn tay đẹp như vậy lại là của một người đàn ông.
Lực độ và nhiệt độ đã quen thuộc, Tần Ức không cần nhìn cũng biết thân phận người mới tới. Ghế cậu ngồi rất rộng, kéo một cái đã khiến cho Thạch Tĩnh Chi đang đứng dựa vào mình ngồi xuống: "A Tĩnh, sao anh lại tới đây."
Khóe môi Thạch Tĩnh Chi cong lên, giọng điệu thản nhiên: "Anh có việc tiện đi qua, thấy dáng người quen quen thì tới xem."
Tiện cái quần, Ngụy Trì chửi thầm trong lòng nhưng trêи mặt không biểu hiện gì. Thạch Tĩnh Chi tiện đến nhưng hắn lại không tiện làm gì, biện pháp tốt nhất trước mắt là lấy bất biến ứng vạn biến.
Thạch Tĩnh Chi nói tiện là tiện, Tần Ức không nghĩ nhiều, tự nhiên giới thiệu cho Thạch Tĩnh Chi người bạn lâu ngày không gặp: "Trì Ngụy, gia sư của em, trước kia A Tĩnh vẫn kể cho em."
Trì Ngụy lập tức mỉm cười với Thạch Tĩnh Chi: "Ban đầu là A Ức cứu tôi, phụ đạo bài vở cho cậu ấy cũng dễ dàng. Nghe đồn ngài Thạch đây rất nghiêm túc, nhưng cha tôi lại nói chú rất thân thiện, muốn tôi đi theo chú học hỏi. Lúc trước cha tôi thấy chú ra nước ngoài học tập xuất sắc nên cũng đưa tôi đi du học để ren luyện. Nhưng mà tôi nói đó, thật ra tôi cũng muốn ở bên cạnh cha như Tần Ức ở bên cạnh chú, không đi du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-binh-hoa/1800142/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.