Kể từ sau khi về nước, đây là lần thứ hai Lục Thiền không ngủ đến khi tự tỉnh thì rời giường. Trên đầu cô là một đống tóc rối bù cùng đôi mắt thâm quầng, lôi kéo thân hình sắp báo hỏng, gian nan đem chiếc đồng hồ báo thức đang gào thét dưới lòng bàn chân kia ném lên tường, tiếng vang dữ dội nhanh chóng đánh thức Tề Thiệu Diễn đang cuộn tròn ở đầu giường, hắn vội vàng bật dậy, mê mang dạo một vòng quanh giường, ánh mắt dừng lại trên người Lục Thiền đang lắc la lắc lư đứng cạnh giường.
Tề Thiệu Diễn trong nháy mắt giật mình, cho dù hôm qua đã biết Lục Thiền chính là Trà Trà, nhưng trong thời gian ngắn hắn vẫn chưa thể đem bóng dáng hai người lồng ghép vào nhau.
Thật khó tin a…. Tề Thiệu Diễn ngáp một cái, mê mê hoặc hoặc nhìn bóng dáng mỏi mệt của Lục Thiền dần dần lết khỏi phòng ngủ, lao vào phòng vệ sinh.
Tề Thiệu Diễn thuận đà nhảy lên ghế cạnh giường, lại nhảy xuống mặt đất, rũ rũ bộ lông mềm mại bị đè ép, đi theo Lục Thiền vào phòng rửa mặt.
Lục Thiền hai tay chống trước bồn rửa mặt, nhìn cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ trong gương, ai oán thở dài, vốc một ít nước máy mát lạnh nhẹ nhàng vẩy vào mặt ------ Lạnh quá!!
Bất quá hiện tại đã tỉnh táo hơn chút rồi.
Sau khi rửa mặt qua loa, khoác ngoài chiếc áo sơ mi trắng và một áo khoác nhỏ màu lam, tóc buộc ở sau đầu, trên mặt đeo cặp kính đen che hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998867/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.