Thời điểm Tề Thiệu Diễn tỉnh lại, liền thấy Lục Thiền chân trần ngồi trên tấm thảm trắng thuần ngoài ban công, trên chiếc mũi thanh tú là cặp kính có gọng viền vàng tinh xảo, từng chồng từng chồng sách trên mặt đất hiếm thấy rất quy có củ sắp xếp cẩn thận. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu thẳng vào nhà, xuyên qua cửa vẽ thành từng vệt sáng thưa thớt cùng bóng râm chiếu rọi trên mặt Lục Thiền, hơi hơi chớp.
Tề Thiệu Diễn bước chân rất nhẹ, Lục Thiền đang chăm chú lục lọi sách căn bản không chú ý tới quả cầu di động màu trắng kia. Ngón tay cô run nhè nhẹ, tốc độ lật trang giấy có chút nhanh, cô cũng không để ý chút nào. Đại khái đang tìm tư liệu đi, dung lượng não của một số nhà văn mạng không quá phong phú, thường xuyên gặp phải trường hợp như vậy, chỉ vì một câu hoặc một chữ mà phải lục tung lên, đó là chuyện bình thường.
Tề Thiệu Diễn biết bản thân lúc này không được đi quấy nhiễu cô. Đừng nhìn ngày thường Lục Thiền cái gì cũng dung túng hắn, nhưng mà trong khi Lục Thiền đi tìm đọc tư liệu hoặc đánh máy, nếu hắn gây ra chuyện, ánh mắt kia sẽ bất thình lình phóng tới khiến Tề Thiệu Diễn cả người căng thẳng.
Tuy rằng việc không cẩn thận chạy đến giá sách đem sách cùng những thứ khác phá cho lung tung lộn xộn, hoặc là việc ở trên sô pha cào ra một đống xốp, đủ loại sự tình, cũng không phải chủ ý của hắn.
Vì vị Tề ca cao lãnh lúc trước kia, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998845/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.