Lục Thiền kéo xe đẩy dừng lại trước quầy thực phẩm đông lạnh, do dự nửa ngày, nhìn phía dưới các loại nhãn hiệu bánh trôi, bánh sủi cảo, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, cau mày không biết suy nghĩ cái gì.
“Lục tiểu thư?” Một giọng nam từ phía sau truyền đến.
Lục Thiền quay đầu liền thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn cô cười, hắn hơi hơi nhíu mi, ánh mắt chợt loé lên tia sáng. Bộ dáng so với lần trước nhìn thấy trầm ổn hơn rất nhiều.
Lục Thiền không nghĩ tới lại chạm mặt Lãng Hàng Dục ở siêu thị.
“Lãng tiên sinh. . . . . .” Lục Thiền xấu hổ giơ tay lên, “Thật khéo.”
Lãng Hàng Dục nhíu mày, chậm rãi đi tới, khoé miệng hắn tựa hồ gợi lên độ cong, Lục Thiền không nhìn rõ. Ánh mắt Lãng Hàng Dục tạm dừng lại vài giây trên người cô, cười nhẹ nói: “Không khéo, là tôi đi theo cô vào.”
Cái gì. . . . . .Theo dõi sao?
Lãng Hàng Dục có chút buồn cười nhìn biểu tình trên mặt Lục Thiền chuyển hoá vô cùng phong phú, hắn đi đến bên người cô, nhìn lướt qua quầy thực phẩm: “Tôi đùa thôi.”
Trò đùa này không buồn cười chút nào!
Lãng Hàng Dục giải thích: “Tôi đi cùng với An Thư, kìa, cô ấy ở bên kia.” Lục Thiền nhìn theo mắt Lãng Hàng Dục, liền thấy An Thư đang kéo xe đẩy hấp tấp chạy tới.
Con nhỏ kia cho rằng siêu thị giống như sàn trượt patin sao?
So với lúc trước, An Thư hiện tại cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998833/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.