Lãng Hàng Dục trên mặt từ đầu đến cuối đều thoải mái mang theo vài phần ý cười, cử chỉ đúng mực, tiến lui đúng lúc, Lục Thiền ngay cả lời nói tối thiểu đều nặng không ra một câu, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu có ý dựng lên cỗ cảm giác xa cách, giọng điệu có phần gượng gạo.
Lãng Hàng Dục tâm tư thông thấu, thấy thế liền lịch sự giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, để tôi đưa cô về nhà.”
Lục Thiền nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô lắc lắc đầu: “Không cần, nhà của tôi cách đây không xa.”
Lãng Hàng Dục cũng không kiên nhẫn giữ lại, chỉ gật đầu, đứng dậy đi đến bên người Lục Thiền, nâng mắt mỉm cười nhìn cô, thấp giọng nói: “Lục tiểu thư tựa hồ có thành kiến với tôi?”
Lục Thiền ngẩng ra, khoát tay cười gượng: “Không đâu. Chỉ là tôi vừa về nước, cơ thể có chút mệt mỏi.”’
Lãng Hàng Dục nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “Từ đầu đến cuối, bất kể tôi nói gì cô cũng đều không đáp lại.”
Lục Thiền cười khổ, nhạt nhão trả lời: “Nếu không có việc gì, tôi đi trước.” Lục Thiền xách túi chạy trối chết.
Ra đến cửa quán bar, gió lạnh ban đêm thổi vi vu, Lục Thiền vui sướng thở phào nhẹ nhõm, cô lấy di động ra không chút do dự soạn tin nhắn “Tuyệt giao!” gửi cho An Thư.
Qủa nhiên không quá một phút, An Thư gọi tới. Bắt máy, Lục Thiền liền nghe tiếng cười lấy lòng của An Thư: “A Thiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998808/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.